Tôi ngẩng đầu kinh ngạc, còn cô thì tự nhiên đi đến ghế sofa ngồi xuống.

Cô đưa cho tôi một túi hồ sơ.

“Đây là tư liệu của Từ Triết Hạo.”

“À, chính là người đàn ông hôm đó đụng ngã cô.”

“Cô xem thử đi, điều kiện cũng khá tốt, rất hợp với cô…”

Thẩm Tri Ý khựng lại một chút, rồi khẽ thốt ra vài chữ.

“Dư sức xứng đôi.”

Khóe mắt cô cong lên, mỉm cười nhìn tôi.

Nụ cười vẫn dịu dàng, nhưng so với khi ở trước mặt Tiêu Trì lại hoàn toàn khác biệt.

Thấy tôi không mở túi hồ sơ, cô tiếp tục giới thiệu.

“Anh Từ, ba mươi tuổi, đã ly hôn, không con.”

“Người bản địa, có nhà có xe.”

“À đúng rồi, anh ấy bị vô sinh, sẽ không để ý chuyện cô có con.”

Tôi nghe không nổi nữa, ném trả túi hồ sơ cho cô.

“Thẩm tiểu thư, cô sợ gì vậy?”

“Tôi với các người vốn không thuộc cùng một thế giới.”

“Cô đến mức đó mà không tự tin?”

“Cô nghĩ một người phụ nữ mang thai như tôi có thể cướp mất Tiêu Trì sao?”

Nụ cười của Thẩm Tri Ý khựng lại trên môi.

Cô dường như không muốn đôi co nữa, lập tức rút ra một tấm thẻ đặt xuống bàn trà.

“Một triệu.”

“Nếu tôi đoán không lầm, Kỷ Hà tiểu thư đang rất cần tiền.”

“Cô không muốn để Tiêu Trì vì cô mà tiếp tục chống lại gia đình.”

“Vậy thì hãy nhận lấy số tiền này, làm điều cô nên làm.”

Thẩm Tri Ý nói đúng, tôi thực sự rất cần tiền.

Nếu thời gian quay lại năm tháng trước.

Tôi nhất định sẽ cao ngạo mà ném trả lại tấm thẻ.

Nhưng bây giờ…

Tôi cúi đầu nhìn bụng bầu đang dần nhô lên.

Tôi không sợ khổ.

Nhưng con tôi thì không thể chịu khổ cùng tôi.

Tôi bình tĩnh lại, rồi đưa tay về phía Thẩm Tri Ý.

“Năm triệu.”

“Tôi không có ý định kết hôn.”

“Nhưng tôi sẽ phối hợp với cô diễn vở kịch này.”

“Sau đó, tôi sẽ rời khỏi thành phố này.”

“Để Thẩm tiểu thư không còn phải lo lắng gì nữa.”

Lông mày Thẩm Tri Ý khẽ nhướng, trong mắt thoáng hiện sự khinh thường.

“Cô đúng là biết đòi giá trên trời.”

Cô đứng dậy phủi váy, như thể vừa chạm phải thứ gì bẩn thỉu.

“Tiền tối nay tôi sẽ chuyển cho cô.”

“Cô và anh Từ tốt nhất nên bồi dưỡng tình cảm.”

“Đừng để Tiêu Trì phát hiện sơ hở.”

Sau khi Thẩm Tri Ý rời đi, quả nhiên tối hôm đó cô chuyển nốt số tiền còn lại vào tài khoản tôi.

Nhận tiền thì phải thay người giải quyết chuyện, suy nghĩ rất lâu.

Tôi chủ động thêm WeChat của Từ Triết Hạo.

Chắc Thẩm Tri Ý đã sớm bỏ tiền mua chuộc anh ta.

Vì thế cần làm gì, anh ta còn rõ ràng hơn tôi.

Chúng tôi gặp nhau vài lần, trao đổi một số thông tin cơ bản.

Từ Triết Hạo dáng người vừa vặn, ngũ quan cân đối.

Ngoại hình và khí chất đều khá đoan chính.

Mặc vest vào trông càng chỉnh tề, gọn gàng..

Trước đây tôi từng nói với Tiêu Trì tiêu chuẩn chọn chồng của mình.

Người bản địa, gia đình hòa thuận.

Tính cách, dung mạo đoan chính là đủ.

Nhìn qua, Từ Triết Hạo dường như đều phù hợp.

Có lẽ đây cũng là nguyên nhân Tiêu Trì đã nhầm anh ta là chồng tôi.

Vài ngày sau, tôi và Từ Triết Hạo chủ động tìm đến công ty của Tiêu Trì.

12

Nói rõ ý định xong, lễ tân gọi một cú điện thoại.

Thư ký dẫn chúng tôi vào phòng tiếp khách.

Tiêu Trì bây giờ khá bận, phải đợi hơn nửa tiếng anh mới xuất hiện.

Từ Hạo Triết lúng túng đứng dậy, còn Tiêu Trì đang nghe điện thoại, chỉ phất tay ra hiệu anh ngồi xuống.

Cúp máy xong, anh ngồi xuống sofa đối diện, đôi chân dài bắt chéo.

“Có chuyện gì?”

Tiêu Trì liếc nhìn tôi, ánh mắt nhạt nhẽo, không mang theo chút cảm xúc nào.

“Tiêu tiên sinh, rất xin lỗi vì đã làm phiền anh.”

Từ Hạo Triết khẽ gật đầu với anh, đặt một xấp tiền ngay ngắn lên bàn trà.

Anh ta làm theo kịch bản đã định sẵn.

“Hôm về nghe vợ tôi kể lại.”

“Tôi mới biết cô ấy vô tình làm trầy xước xe của anh…”

Tiêu Trì khẽ nhíu mày, không kiên nhẫn nghe hết.

Anh phất tay cắt ngang: “Chuyện sửa xe, tôi sẽ để trợ lý liên hệ với anh.”

“Nếu không còn gì khác, hai người có thể đi.”

Anh không nhìn chúng tôi nữa, đứng dậy đi về phía cửa.

Thái độ lạnh nhạt đến mức tôi thấy việc nhờ Từ Hạo Triết diễn một màn kịch này đúng là dư thừa.

Nhưng Từ Hạo Triết vẫn kiên trì diễn trọn.

“Tôi nghe vợ tôi nói, hai người từng quen nhau.”

“Tiêu tiên sinh, bây giờ chúng tôi sống rất hạnh phúc.”

“Dù không giàu có xa hoa, nhưng tôi và Kỷ Hà đều thấy mãn nguyện.”

“Vì vậy mong anh đừng làm phiền đến cuộc sống của chúng tôi nữa.”