Anh muốn nhanh chóng trưởng thành, đủ sức mạnh để quay lại tìm tôi.
Nhưng không ngờ đến khi gặp lại, tôi đã mang thai.
Người đi cùng tôi, lại chính là mẫu người bạn đời mà trước đây tôi từng nhiều lần vẽ ra với anh.
Vì vậy anh mới mất bình tĩnh, nói những lời trái với lòng mình.
Chỉ khi uống rượu, anh mới có đủ dũng khí gõ cửa phòng tôi.
Cũng từ đêm đó, anh nhận ra “người chồng” và “cuộc hôn nhân” của tôi, có thể chỉ là giả.
May mắn thay, duyên số đã sắp đặt.
Chúng tôi không bỏ lỡ nhau.
Tôi và Tiêu Trì đưa Kỷ An trở về nước.
Không tổ chức đám cưới, chỉ đơn giản cùng nhau đi đăng ký kết hôn.
Nhưng tôi biết, cảm giác an toàn anh mang đến cho tôi còn vững chắc hơn bất kỳ lễ cưới xa hoa nào.
Mẹ anh rất thích An An, nói rằng đó là sự bù đắp cho tiếc nuối chưa từng sinh con gái.
Còn cha anh, tôi chưa từng gặp.
Chỉ nghe Tiêu Trì nói, sau khi nghỉ hưu, ông ta sống ở Tam Á để an hưởng tuổi già.
Ngược lại, tôi thỉnh thoảng vẫn gặp Thẩm Tri Ý trong vài buổi tiệc.
Cô kết hôn với một người môn đăng hộ đối.
Vẫn xinh đẹp, tinh tế, nhưng trong mắt luôn thấp thoáng vẻ mệt mỏi.
Bên cạnh chồng cô chẳng thiếu những cô gái trẻ trung, đầy sức sống.
Cô phải tốn không ít công sức và tiền bạc để dẹp yên.
Khi biết cô từng dùng thủ đoạn tương tự để đối phó tôi, Tiêu Trì có phần tức giận, cho rằng cô độc ác.
Tôi khẽ vỗ vai anh trấn an.
“Độc ác chỗ nào chứ?”
“Năm triệu đấy!”
“Rõ ràng là một vị Bồ Tát rồi còn gì.”
Tiêu Trì không hài lòng, đè tôi xuống.
“Anh chỉ đáng giá năm triệu thôi à?”
“Bây giờ cho em một trăm triệu, em có lấy không?!”
“Không lấy cũng phải lấy!”