Dưới sự khăng khăng của tôi, anh mới chịu rời đi, nhưng đi được vài bước lại ngoái đầu nhìn.
Chỉ chưa đến năm phút sau, chuông cửa vang lên.
Mẹ xách theo một bình giữ nhiệt, đứng ngoài cửa với vẻ mặt tiều tụy và căng thẳng.
Tôi bảo quản gia:
“Phiền bác nói tôi không có nhà, mời bà ấy rời đi.”
Một lúc sau, quản gia quay lại, vẻ mặt khó xử:
“Phu nhân họ Phương nói… bà ấy sẽ đứng đây đợi đến khi cô về.”
Tôi thở dài.
Nghĩ một hồi, tôi vẫn quyết định mở cửa mời bà vào.
Lần đầu tiên mẹ trở nên lúng túng trước mặt tôi như vậy.
Vừa bước vào, bà vừa định đưa bình giữ nhiệt cho tôi, đi được vài bước lại sực nhớ mình chưa thay dép.
Cuối cùng, bà đứng ngập ngừng, muốn đưa tay chạm vào tôi rồi lại thu về.
“Con… béo lên một chút rồi.”
“Cũng xinh hơn hẳn.”
Bà nói nhỏ, giọng đầy dè dặt.
“Mẹ sai rồi, bao nhiêu năm nay đã bạc đãi con. Con cũng giỏi quá, một mình mà vẫn sống tốt được như vậy.”
Tôi cắt ngang:
“Nếu chỉ đến để nói chuyện xã giao, thì mẹ có thể về được rồi.”
Mẹ lại luống cuống.
Bà đi đến bên bàn trà, cẩn thận mở từng ngăn của bình giữ nhiệt.
“Đây là mẹ nấu riêng cho con. Toàn là những món hôm qua Hứa Dực Xuyên gọi cho con.”
“Con thử xem có vừa miệng không.”
Tôi siết chặt áo choàng trên người, đứng dậy:
“Bà mang về đi. Cơm này không phải cho không, tôi không dám nhận.”
Mẹ đột nhiên nắm lấy tay tôi, rồi bất ngờ quỳ xuống.
“Đa Đa, mẹ đến để thay mặt Ý Hàn xin lỗi con.”
Bà ngước lên nhìn tôi, ánh mắt khẩn thiết:
“Con cũng biết mà, nó bị bạch cầu cấp tính. Mẹ với ba thương nó quá, cưng chiều quá nên nó mới thành ra như vậy. Nó vốn không suy nghĩ hậu quả… con hiểu rõ nó nhất mà.”
“Con có thể, có thể đừng chấp nhặt với nó không?”
“Mẹ xin con đấy… nếu con giận thì cứ trút lên mẹ. Là mẹ có lỗi với con…”
Một giọt nước mắt rơi lên mu bàn chân tôi.
Tôi nghiến răng, giơ tay lau mạnh khóe mắt rồi lùi lại một bước.
“Bà Phương, nếu thật sự có thành ý, thì nên để chính Phương Ý Hàn đến xin lỗi tôi.”
“Thứ hai, Phương Ý Hàn đã là người trưởng thành. Cô ta nên tự chịu trách nhiệm cho hành vi của mình, chứ không phải để mẹ ruột đi thay cô ta dùng đạo đức ép người.”
“Và cuối cùng…”
Tôi nhìn thẳng vào mắt mẹ — Lâm Uyển Tình.
“Tôi chưa chết, nhưng Phương Đa trong lòng bà sớm đã chết rồi. Vậy nên, từ nay về sau, tôi mong bà cứ coi như tôi đã chết, và đừng đến làm phiền cuộc sống của tôi nữa.”
Gương mặt Lâm Uyển Tình từ từ tái nhợt từng chút một.
Tôi quay lưng, không ngoái đầu, bước thẳng lên tầng trên.
Bà ấy vẫn giữ nguyên tư thế quỳ dưới sàn, trông chẳng khác gì một bức tượng đá.
Quản gia bước tới đỡ bà dậy, chuẩn bị tiễn ra cửa.
Ngay khoảnh khắc cánh cửa sắp khép lại, Lâm Uyển Tình đột nhiên bật khóc, nước mắt giàn giụa, vùng vẫy hét lên về phía tôi:
“Phương Đa! Mẹ xin lỗi con!”
Cuối cùng, tôi vẫn không nhịn được.
Nước mắt rơi xuống.
Là khóc cho chính mình của năm năm trước.
Tin tức xấu do Phương Ý Hàn tung ra cuối cùng cũng truyền đến tai Hứa Dực Xuyên.
Anh lập tức tuyên bố dừng toàn bộ hợp tác với nhà họ Phương và quyết định khởi kiện Phương Ý Hàn theo pháp luật.
Có Hứa Dực Xuyên đứng ra đầu tiên, các doanh nghiệp khác cũng lần lượt chọn phe, đồng loạt ngừng hợp tác với công ty nhà Phương.
Công ty của Phương Vi và Lâm Uyển Tình vốn do hai người tay trắng dựng nên, quy mô không lớn, nay vì vụ bê bối này mà đứng bên bờ phá sản.
Đêm đó, Phương Vi tung ra một đoạn video.
Trong video, Phương Ý Hàn sắc mặt khó coi nhìn thẳng ống kính, công khai xin lỗi vì đã bôi nhọ tôi và Hứa Dực Xuyên.
Cuối video, Lâm Uyển Tình thậm chí còn ấn đầu cô ta xuống, ép cô ta cúi chào thật sâu.
Hứa Dực Xuyên không hề có ý định bỏ qua cho Phương Ý Hàn.
Nhưng vì Phương Vi và Lâm Uyển Tình xử lý nhanh, bài đăng chưa kịp lan truyền mất kiểm soát, chưa đủ mức để truy cứu trách nhiệm hình sự.
Cộng thêm thái độ nhận lỗi được xem là “thành khẩn”, thiệt hại xã hội không quá lớn, cuối cùng cô ta chỉ bị tạm giữ hành chính năm ngày.
Cùng lúc đó, Hứa Dực Xuyên công khai thân phận vị hôn thê của tôi.
Và chuẩn bị một màn cầu hôn thịnh soạn.
Anh biết tôi thích yên tĩnh, nên đã bao trọn một cánh đồng oải hương. Ở cuối biển hoa tím ấy, anh quỳ một gối xuống trước mặt tôi.
Ánh mắt anh nghiêm túc và chân thành, người từng trải sóng gió thương trường lại run lên khi mở miệng.
“Cẩm Trừng, anh cảm ơn em vì đã không từ bỏ trong những ngày tối tăm nhất.”
“Cảm ơn em kiên trì đến ngày anh được gặp em.”
“Chính sự mạnh mẽ của em đã để anh không bỏ lỡ cô gái tuyệt vời nhất thế gian.”
“Cũng cảm ơn em, sau những tổn thương, vẫn chọn tin vào tình yêu, tin vào anh. Cho anh một cơ hội… để yêu em trọn quãng đời còn lại. Lấy anh nhé?”
Tôi đưa tay ra, như cô bé Phương Đa của năm năm trước đã từng vươn tay giữa biển nước.
“Được.”