Kỳ Châu cứng đờ cả người, mặt đầy kinh ngạc.

Tôi không nhìn thêm anh ta lần nào nữa, xách túi đồ lên, quay người bước về phía nhà.

Tôi không biết vì sao anh ta lại tìm đến tôi, giữa chúng tôi đã chẳng còn liên quan gì nữa.

Nhưng anh ta dường như mắc kẹt trong quá khứ, cố chấp muốn thấy dáng vẻ tôi còn yêu anh ta.

Anh bắt đầu thường xuyên xuất hiện ở những nơi tôi hay đến.

Nhưng thái độ của tôi chỉ có một: xem anh là không khí.

Sau này, có lẽ anh chịu không nổi nữa, chặn tôi lại ở hành lang trước cửa nhà.

Trên mặt anh ta thậm chí có dấu nước mắt.

Tôi không hiểu nước mắt đó mang ý nghĩa gì, có lẽ chỉ là không cam lòng.

Anh ta run run tay, lấy ra chiếc nhẫn cưới năm xưa của chúng tôi từ túi áo.

Viên đá quý hơn chục carat dù trong hành lang tối tăm cũng phát sáng lấp lánh.

Anh nắm lấy tay tôi, dịu dàng đeo vào:

“Nặc Nặc, sau khi em rời đi anh mới nhận ra, anh là kẻ ngu ngốc nhất thế giới, anh cứ nghĩ giữa chúng ta chỉ còn thói quen và trách nhiệm.”

“Là anh tự mình đa tình, hết lần này đến lần khác tổn thương em, còn tưởng em sẽ luôn tha thứ, bao dung cho anh, là anh khốn nạn, nhưng anh thực sự biết sai rồi, quay về bên anh được không?”

8

Tôi nhìn chiếc nhẫn trên tay, chỉ cảm thấy nó còn rẻ hơn cả chiếc nhẫn nhựa năm ngàn ngoài đường.

“Anh không phải biết sai, anh chỉ là chơi chán rồi.”

“Kỳ Châu, nếu đổi lại là em, ngay đêm tân hôn đã phản bội anh, còn mang thai con của người khác, anh có thể tha thứ không?”

Lưng anh ta lập tức còng xuống, sắc mặt trắng bệch.

Thậm chí anh ta không thể tưởng tượng ra cảnh đó, chỉ cần nghe giả thiết thôi, tim đã như bị xé toạc.

Chính vì từng yêu thật lòng, nên khoảnh khắc đó, anh ta hiểu rất rõ.

Chúng tôi không thể quay lại nữa.

Anh ta như người mất hồn, lặng lẽ rời khỏi cuộc đời tôi.

Về sau, Kỳ Châu mua lại căn hộ một phòng ngủ năm xưa của chúng tôi.

Nhà đã qua tay nhiều người, mọi vật thuộc về tôi và anh đều không còn, chỉ còn lại cái xác trống rỗng.

Anh co người trên chiếc giường nhỏ, như một đứa trẻ lạc đường, khóc đến tan nát cõi lòng.

Rất lâu sau đó, anh cố dùng công việc để làm tê liệt bản thân.

Cho đến một lần xã giao, gặp được một cô gái có năm sáu phần giống tôi.

Anh đắm chìm vào trò chơi tìm kiếm thế thân đáng thương ấy.

Có người nịnh nọt, đưa từng “phiên bản tôi” lên giường anh.

Anh mang theo áy náy mà bù đắp cho các thế thân ấy gấp đôi, lặp lại quá khứ của chúng tôi trong căn phòng cũ.

Nhưng mỗi khi đam mê qua đi, lý trí quay lại.

Nhìn những gương mặt giống mà xa lạ bên cạnh, cảm giác trống rỗng và ghê tởm sẽ nhấn chìm anh.

Anh biết, bọn họ không phải tôi.

Cảm xúc thăng trầm và sự buông thả đã hoàn toàn hủy hoại cả thân lẫn tâm anh.

Dần dần, dù đối phương có cố gắng thế nào, anh cũng không thể có hứng thú.

Anh bắt đầu lệ thuộc vào thuốc, từ một viên đến cả hộp.

Cho đến khi hoàn toàn mất đi mọi phản ứng.

Trớ trêu hơn, anh phát hiện mình bị nhiễm HPV, thuốc chặn virus đã vô tác dụng.

Anh chỉ có thể trơ mắt nhìn cơ thể mình sụp đổ từng chút một.

Trong tuyệt vọng, anh lại mơ tưởng.

Nếu tôi thấy dáng vẻ thảm hại đáng thương của anh lúc này, liệu tôi có mềm lòng?

Liệu ở cuối đời anh, tôi có cho anh chút đồng hành?

Anh lê tấm thân bệnh tật, một lần nữa tìm đến tôi.

Nhưng tôi đã có cuộc sống mới.

Bên cạnh là người bạn đời dịu dàng vững chãi, trong tay là đứa con đang bập bẹ gọi mẹ.

Anh ta trốn trong góc tối nhìn lén, như con chuột nơi cống rãnh.

Khoảnh khắc ấy, hối hận đến muộn đau như vạn tiễn xuyên tim.

Anh thật sự hối hận rồi.

Nếu năm xưa không tham lam chút mới lạ kích thích đó, tôi đã có thể sinh cho anh một đứa con.

Anh vốn dĩ có thể là người đàn ông hạnh phúc nhất thế gian.

Nhưng anh không biết trân trọng.

Anh như chạy trốn, trở lại căn hộ một phòng ngủ ấy.

Thời gian cuối đời anh, trôi qua trong cô độc và đau đớn.

Trước khi lìa đời, anh để lại toàn bộ tài sản cho tôi.

Khi chút ý thức cuối cùng tan biến, anh mơ hồ thì thầm:

“Nặc Nặc, anh xin lỗi……”

HẾT