14
Ngày thứ bảy của chuyến đi.
Thẩm Mục Châu nói phải họp vài cuộc họp quan trọng.
Sợ tôi buồn chán, anh sắp xếp một hướng dẫn viên địa phương đi cùng tôi.
“Là mấy cuộc họp đột xuất.”
“Em tự đi chơi nhé, có gì thì gọi cho anh.”
Khi đến tìm tôi, trên cổ anh vẫn còn vết hồng nhạt mờ mờ.
Sau khi gửi số điện thoại của hướng dẫn viên cho tôi,
Cả ngày hôm đó anh không nhắn gì thêm.
Hướng dẫn viên rất nhiệt tình.
Là một cô gái người Tạng.
Nhưng tôi, chẳng đi đâu cả.
Chỉ tìm đại một quán cà phê, gọi một ly sô cô la nóng, ngồi lì ở đó suốt cả ngày.
Mãi đến tối tôi mới quay về.
Ngày thứ tám của chuyến đi.
Thẩm Mục Châu đến tìm tôi từ sáng sớm.
“Hôm qua bận quá.”
“Thanh Doanh, em không giận anh chứ?”
Tôi lắc đầu.
Ánh mắt lướt qua người anh từ trên xuống dưới.
Khi nói dối, vành tai của Thẩm Mục Châu sẽ đỏ lên.
Mấy ngày nay, đỏ đến mức càng lúc càng rõ.
“Không giận.”
“Chỉ là lãng phí bản kế hoạch anh làm thôi.”
Tôi lách qua anh.
Đi về phía thang máy.
Thẩm Mục Châu đuổi theo, định nắm tay tôi nhưng tôi cố tình tránh đi.
Tôi nhấn nút gọi thang máy.
“Trước khi đi đã nói rồi.”
“Lần này đi chơi sẽ không cãi nhau, anh quên à?”
Giọng anh hạ thấp, mùi cam Bergamot cũng càng thêm gay gắt.
“Thật sự không giận.”
Tôi lặp lại một lần nữa.
15
Ngày thứ chín của chuyến đi.
Chúng tôi đến Mạch Lý,
Cũng là điểm đến cuối cùng của chuyến hành trình này.
Lâm Sương Nguyệt không đi cùng.
Thẩm Mục Châu hết sức nài nỉ muốn ở chung phòng với tôi.
Tôi từ chối.
Nhưng khách sạn lại chỉ còn đúng một phòng.
Buổi tối khi đi ngủ.
Thẩm Mục Châu bất ngờ ôm tôi từ phía sau, đặt cằm lên hõm cổ tôi.
“Thanh Doanh.”
“Anh yêu em.”
Tôi sững lại, cả người cứng đờ.
Đáp lại một cách nghèn nghẹn, “Ừm.”
Thẩm Mục Châu buông tôi ra, trở mình.
Chỉ đến khi hơi thở của anh đều đặn, tôi mới thở ra một hơi thật sâu.
Sau đó bật cười tự giễu.
Anh không phải yêu tôi.
Anh chỉ đang nói lời tạm biệt mà thôi.
Ngày thứ chín khi quen Thẩm Mục Châu, chúng tôi đột nhiên quyết định đến Mạch Lý để ngắm “Kim Sơn Nhật Chiếu”.
Khi đó, để có góc nhìn đẹp hơn, chúng tôi đặc biệt chọn homestay này.
Nhưng đặt phòng muộn.
Nên giống như hôm nay, chỉ còn lại một phòng giường đôi.
Lúc ấy, tôi và Thẩm Mục Châu đều có cảm tình với nhau.
Nên không ai từ chối.
Hai người cùng ở một phòng, cùng nằm trên một giường.
Rõ ràng chẳng có gì xảy ra, nhưng lại như đã xảy ra mọi thứ.
Anh nhẹ nhàng ôm tôi, thì thầm bên tai, “Anh thích em.”
Nhưng lần đó, bầu trời đầy mây xám.
Thẩm Mục Châu nói, “Có tiếc nuối cũng tốt, để dành lần sau quay lại xem.”
Nhưng lần này ở Mạch Lý.
Trời vẫn không quang đãng.
16
Tâm trạng của Thẩm Mục Châu không tốt.
Không biết vì trời âm u, hay vì điều gì khác.
Anh trầm lặng, không vui.
Nếu là trước đây, có lẽ tôi sẽ hỏi han, sẽ an ủi.
Nhưng giờ, tôi thậm chí không buồn giả vờ.
Chiều hôm đó, chúng tôi quay lại Côn Minh.
Vẫn là homestay cũ, vẫn là hai phòng.
Chỉ cách nhau một bức tường.
Tôi đi ngủ sớm.
Thẩm Mục Châu gọi điện thoại cả đêm ở phòng bên.
Homestay cách âm kém, còn tai tôi thì lại rất thính.
Ngày cuối cùng của chuyến đi.
Tâm trạng của Thẩm Mục Châu mới hơi khá lên.
Có lẽ vì cuối cùng cũng đến ngày cuối, anh không cần phải giả vờ sâu đậm với tôi nữa.
Thẩm Mục Châu đã đặt chỗ trước.
Vẫn là quán bar nơi chúng tôi từng thổ lộ tình cảm.
Anh nói sáu giờ gặp nhau là được.
Tôi đến sớm ba tiếng.
In hết toàn bộ những gì tôi nhận qua email, bỏ vào một tập hồ sơ.
Rồi gọi rượu.
Những chiếc ly lấp đầy cả mặt bàn.
Giống hệt buổi tối hôm chúng tôi bắt đầu yêu nhau.
Cũng từng ấy ly rượu.
Anh một ly, tôi một ly.
Thẳng thắn với nhau.
Nhưng hôm nay, không còn kịp để thẳng thắn nữa.
Tôi đưa tập hồ sơ cho chủ quán bar.
Rồi vội vã ra sân bay.
Bay về Thượng Hải.
Ngày thứ bảy của chuyến đi, tôi nhận điều động công việc đi công tác nước ngoài.
Ba năm ở London.
Bảy năm bên Thẩm Mục Châu, cũng kết thúc ở đây.
17
Khi đặt chân xuống Thượng Hải.
Mở điện thoại, đầy tin nhắn của Thẩm Mục Châu.
Tôi không đọc.
Chỉ lướt đến danh sách bạn bè, bấm nút xóa màu đỏ để xóa liên lạc.
Rồi gọi điện cho bố mẹ.
Họ đã lo lắng suốt mấy ngày vì đám cưới bị hủy.
Tôi chỉ giải thích rằng Thẩm Mục Châu đã gặp được người phù hợp hơn.
Hôm đó, tôi bay thẳng từ Thượng Hải đến London.
Ngày thứ tám của chuyến đi.
Tôi gửi mã khóa nhà cho bạn thân.
Nhờ cô ấy giúp tôi đóng gói đồ đạc, chuyển khỏi nhà của Thẩm Mục Châu.
Cũng đỡ mất công tôi phải quay lại.
Trong lúc chờ nối chuyến ở sân bay, Thẩm Mục Châu liên tục gửi lời mời kết bạn cho tôi.
Tôi lại đưa anh vào danh sách chặn.
Trước giờ bay.
Tôi gửi một bức ảnh vào nhóm nhân viên của công ty anh.
Đó là bức ảnh Thẩm Mục Châu và Lâm Sương Nguyệt ôm nhau, hôn nhau trên núi tuyết.
Do chính Lâm Sương Nguyệt gửi qua email cho tôi.
Gửi xong, tôi nhắn thêm hai chữ.
“Chúc mừng.”
Rồi rời nhóm, tắt máy.
Khi vừa mới yêu Thẩm Mục Châu, anh hẳn là đã yêu tôi thật lòng.
Vậy nên anh mới kéo tôi vào nhóm công ty của anh.
Chủ động giới thiệu thân phận của tôi.
Lúc đầu, nhóm chỉ có khoảng 20 người.
Về sau, công ty phát triển ngày càng tốt, người trong nhóm cũng ngày càng nhiều.
Tôi từng rời nhóm một lần.
Thẩm Mục Châu lại kéo tôi vào lại.
Anh nói, “Anh chỉ muốn mọi người biết rằng, anh không chỉ có bạn gái, mà còn rất yêu cô ấy.”
Khi đó, trong nhóm chưa có Lâm Sương Nguyệt.
18
Khi tôi mở điện thoại lại, đã là ngày hôm sau.
Tôi đã đổi sim.
Nên không bị gọi đến phát điên.
Tôi lướt qua vô số hộp thoại chưa đọc, tìm tin nhắn của bạn thân.
Mở ra.
Cô ấy nói, “Thẩm Mục Châu đang tìm cậu.”
Ngày nhận được email của Lâm Sương Nguyệt, Thẩm Mục Châu nói với tôi rằng, đám cưới nên hoãn lại.
Buổi tối, khi Thẩm Mục Châu ở thư phòng làm kế hoạch, tôi ra ngoài gặp bạn thân.
Ban đầu, cô ấy phân tích, “Có khi nào Thẩm Mục Châu bị bệnh không?”
Giống như trong tiểu thuyết vậy.
Có thể anh ấy gặp chuyện gì đó, sợ làm cậu buồn nên mới chia tay.
Tôi lắc đầu.
Vài ngày trước, tôi và Thẩm Mục Châu vừa đi kiểm tra sức khỏe trước khi cưới.
“Vậy cậu định làm gì?”
Cô ấy hỏi tôi.
“Tớ sẽ đi xem thử.”
Tôi khoanh tay, giọng rất bình tĩnh.
Muốn khóc, nhưng không khóc được.
Chỉ thấy buồn cười.
Rồi bắt đầu lần theo ký ức, tìm những điểm bất thường trong cách Thẩm Mục Châu và Lâm Sương Nguyệt cư xử với nhau.
Khi tôi về nhà, Thẩm Mục Châu vẫn đang làm kế hoạch.
Thấy tôi đi ngang qua thư phòng, anh hỏi một câu, “Sao em vẫn chưa ngủ?”
Tôi khẽ nhúc nhích môi, “Sắp rồi.”
Cả đêm, tôi trằn trọc không yên.
Sau đó, mỗi ngày ở Vân Nam,
Thẩm Mục Châu đang đếm ngược.
Tôi cũng vậy.
Rời sân bay.
London đang mưa, từng hạt mưa nhỏ li ti.
Tôi nhận ra, mình thật sự rất ghét trời mưa.
19
Hôm đó, khi Thẩm Mục Châu vừa đến quán bar.
Chủ quán đã đưa cho anh một tập hồ sơ.
Anh không để tâm.
Ngay cả khi thấy bàn đầy ly rượu, anh cũng không phản ứng gì.
Mãi đến khi Lâm Sương Nguyệt gọi điện cho anh.
Hỏi anh khi nào sẽ quay lại Thượng Hải.
Anh mới nhận ra, đã quá giờ hẹn sáu giờ từ lâu.
Cố Thanh Doanh chưa bao giờ là người đến trễ, càng không bao giờ thất hẹn.
Thẩm Mục Châu vội cúp máy.
Thành thục bấm dãy số 11 chữ.
Ở đầu dây bên kia là giọng nói máy móc của nữ tổng đài.
Cứ lặp đi lặp lại, “Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”
Anh chạy đi hỏi chủ quán bar.
Chủ quán nói, quả thật có một cô gái vừa ghé qua.
Rồi hỏi anh, đã xem tập hồ sơ chưa.
Trái tim Thẩm Mục Châu đột nhiên thắt lại.
Anh chạy về bàn, nơi đã đặt tập hồ sơ lúc nãy.
Anh mất một lúc lâu mới dám mở ra.
Bên trong là một xấp giấy dày.
Bản in dài ngoằng của các đoạn tin nhắn.
Cùng vài tấm ảnh anh từng gửi cho Lâm Sương Nguyệt, chụp hoa anh đào mùa đông.
Ánh mắt anh trầm xuống, đôi tay run rẩy.
Khi lật đến tấm ảnh cuối cùng, anh thậm chí cảm thấy như không thở nổi.
Sau này, bức ảnh đó được Cố Thanh Doanh gửi vào nhóm công ty.
Anh thậm chí không có cơ hội giải thích với cô.
Cố Thanh Doanh đã chặn anh.