7
Ngày đầu tiên của chuyến đi.
Thẩm Mục Châu dẫn tôi đến hồ Điền Trì.
“Lần trước đi sai mùa, không có mòng biển.”
“Anh chụp ảnh cho em nhé?”
Đúng vậy, lần này thì đã đúng mùa rồi.
Khi hoàng hôn buông xuống.
Ánh chiều tà, bầu trời đỏ rực, và những chú mòng biển tung cánh.
Thẩm Mục Châu mải mê chỉnh máy ảnh, còn tôi lại chẳng có chút hứng thú nào.
Kết quả là những bức ảnh chụp ra đều chẳng có gì đáng xem.
Anh gãi đầu. “Tại anh, kỹ thuật chụp ảnh không tốt.”
Tôi cầm lấy máy ảnh, lật qua vài bức.
Đúng là không tốt thật.
Nhưng trong cuộc trò chuyện của anh với người khác,
Những bức ảnh anh chụp cho cô ấy đều rất đẹp.
Ăn tối xong,
Thẩm Mục Châu nắm tay tôi đi dạo trên phố cổ.
Khu chợ đêm náo nhiệt, điện thoại anh reo rất nhiều lần nhưng anh không nghe thấy.
Tôi không biết có phải anh cố ý không.
Đến khi tôi nhắc, anh mới có chút áy náy.
“Cuối năm rồi, công việc nhiều quá.”
“Em đợi anh ở đây, anh đi tìm chỗ yên tĩnh để gọi điện.”
Bàn tay anh buông lơi.
Bước chân anh vội vã rời đi.
Tôi đi loanh quanh vài quầy hàng gần đó.
Mấy năm nay, những nơi thế này đều bán rất nhiều nam châm tủ lạnh thú vị.
Rất giống những món quà Thẩm Mục Châu hay mang về sau mỗi chuyến công tác.
Trong cuộc trò chuyện của anh, anh cũng từng nhắc đến.
Cô ấy rất thích sưu tập những món này.
Cuộc gọi của Thẩm Mục Châu kéo dài khoảng hơn hai mươi phút.
Khi anh quay lại bên tôi, hộp thư email của tôi cũng vừa nhận thêm một tin mới.
8
Ngày thứ hai của chuyến đi,
Thẩm Mục Châu thuê một chiếc xe, chuẩn bị tự lái đến Đại Lý.
Hơn ba trăm cây số, khoảng bốn tiếng lái xe.
Anh đặt điện thoại lên giá đỡ, mở bản đồ dẫn đường.
Thanh thông báo tin nhắn cứ hiện lên hết lần này đến lần khác, khó mà không để ý.
“Có lẽ có việc gì gấp?”
Tôi nhắc anh.
Hơi thở của Thẩm Mục Châu chững lại, thấy vẻ mặt tôi bình thản, anh mới bật đèn xi-nhan.
Chiếc xe dừng ở làn khẩn cấp, đèn cảnh báo chớp nháy.
Thẩm Mục Châu cầm điện thoại xuống xe.
Biểu cảm anh thay đổi, từ căng thẳng sang nhẹ nhõm, rồi mắt anh ánh lên niềm vui không che giấu được.
Giống như một người đang yêu nồng nhiệt, si mê đến mức khó rời.
Tôi mím môi.
Ánh mắt hướng ra cửa sổ, nhìn bầu trời xanh thẳm.
Thời tiết đẹp đến mức khó tin.
Lần trước đến đây, lại là những ngày mưa liên tục.
Rõ ràng tôi ghét mưa nhất.
Nhưng vì hôm ấy Thẩm Mục Châu che ô cùng tôi, mà tôi yêu luôn mùa mưa.
Khi anh quay lại xe, tôi đang thẫn thờ.
Anh mở lại bản đồ dẫn đường, bắt đầu nghêu ngao một bài hát, xua tan sự nặng nề ban nãy.
Đến Đại Lý.
“Đạp xe không?”
“Đi quanh hồ Nhĩ Hải một vòng nhé.”
Thẩm Mục Châu đỗ xe, hỏi ý kiến tôi.
Tôi không muốn đi.
Nhưng bị anh kéo đi, đạp xe cùng nhau.
Hoa anh đào mùa đông nở rộ.
Thẩm Mục Châu dừng xe, dùng điện thoại chụp ảnh, rồi gửi những bức ảnh đó cho một người.
Những bức ảnh này,
Anh gửi hết vào email cho tôi.
9
Ngày thứ ba của chuyến đi.
Thẩm Mục Châu nói muốn ngắm bình minh.
Chúng tôi vẫn mỗi người ở một phòng.
Chủ homestay tưởng rằng chúng tôi là một đôi mới xác nhận mối quan hệ.
Tôi cười, không nói gì.
Bảy giờ sáng, Thẩm Mục Châu gõ cửa phòng tôi.
Trong tay anh là một ly sữa ấm.
Có lẽ dậy sớm quá, giọng anh hơi khàn.
“Khoác thêm áo vào.”
“Buổi sáng lạnh, dễ cảm.”
Anh đưa ly sữa cho tôi, quay lại vali, tìm một chiếc áo khoác dày cộm.
Sự quan tâm giống như lần đầu gặp gỡ.
Tôi cầm ly sữa, mất một lúc lâu mới kiềm nén được cảm xúc trào dâng.
Homestay nằm ngay cạnh hồ Nhĩ Hải.
Chỉ đi vài bước là đã thấy mặt trời nhú lên.
Nhiều cặp đôi tựa sát vào nhau, vừa cười vừa nói.
Không giống tôi và Thẩm Mục Châu, mỗi người ôm một nỗi niềm, giả vờ yêu nhau.
“Lần trước đến đây trời còn mưa nữa.”
Thẩm Mục Châu bất ngờ lên tiếng.
Ý nghĩ trong đầu bị kéo về hiện tại, ngực tôi nghẹn lại, khó thở.
Tôi quay đầu, nhìn Thẩm Mục Châu, anh cũng vừa lúc quay đầu nhìn tôi.
“Ừ.”
Tôi gật đầu, tránh ánh mắt của anh.
Tôi không biết.
Cái “lần trước” anh nói,
Là lần bảy năm trước khi chúng tôi vừa quen nhau, hay là lần anh đi cùng cô ấy.
Cũng không quan trọng nữa.
Cho đến khi mặt trời lên cao.
Tôi rút tay mình khỏi lòng bàn tay Thẩm Mục Châu, nhét vào túi áo.
“Về thôi?”
“Trời hơi lạnh rồi.”
10
Ngày thứ tư của chuyến đi.
Thẩm Mục Châu thuê xe riêng đến Lệ Giang.
Dọc đường đầy khúc cua và dốc cao.
Tôi ngủ gà gật, bị giọng nói cố ý hạ thấp của Thẩm Mục Châu đánh thức.
“Được rồi.”
“Chú ý an toàn, đến nơi thì báo anh.”
Tôi không mở mắt, chỉ hơi xoay người, nghiêng đầu về phía cửa sổ.
Giọng nói bên tai đột ngột ngừng lại.
Thẩm Mục Châu gọi tên tôi, “Thanh Doanh?”
Giọng anh có chút lo lắng, có chút run rẩy.
Tôi tỉnh rồi.
Nhưng giả vờ chưa tỉnh.
Thẩm Mục Châu thở phào, vội vàng cúp máy.
Suốt quãng đường sau đó, xe yên lặng hẳn.
Chỉ còn tiếng nhạc tài xế bật, những bài dân ca Vân Nam nối tiếp nhau.
Xe dừng trước cửa khách sạn.
Tôi vươn vai, giả vờ như vừa ngủ dậy.
Áo khoác của Thẩm Mục Châu phủ trên người tôi.
Tôi cố ý gạt ra mấy lần, nhưng anh lại đắp lại.
Hương trên áo vẫn là mùi cam Bergamot.
Khách sạn nằm ngay cạnh phố cổ, mở cửa sổ là nhìn thấy núi tuyết.
Thẩm Mục Châu cười hỏi tôi, “Thật sự không muốn ở chung phòng với anh?”
Tôi lắc đầu.
Nhận lấy thẻ phòng từ tay anh.
Tôi và anh ở chung một phòng, vậy cô ấy phải làm sao?
Ba người, ba phòng, có vẻ quá lãng phí rồi.
Đúng vậy.
Tối qua trước khi đi ngủ, tôi lại nhận được một email.
Trong đó là ảnh vé máy bay từ Thượng Hải đến Đại Lý.
11
Ngày thứ năm của chuyến đi.
Chúng tôi vào khu du lịch núi tuyết.
Lần trước đến đây, chúng tôi không leo lên được đỉnh núi.
Vì tôi bị cảm, lại đúng dịp đến kỳ.
Nên lần này, Thẩm Mục Châu dán lên người tôi mấy miếng giữ nhiệt.
Chuẩn bị sẵn găng tay, mũ, áo phao dày cộp.
Quấn tôi trông như một quả bóng tròn.
“Nếu em không khỏe, cứ nói với anh.”
“Không nhất thiết phải leo lên đến đỉnh.”
Thẩm Mục Châu dặn dò.
Tôi gật đầu.
Ánh mắt vượt qua anh, vô tình lướt qua dáng người Lâm Sương Nguyệt đang đứng giữa nhóm du khách.
Cô ấy cũng mặc kín mít.
Tôi giả vờ không nhận ra.
Khi leo núi, Thẩm Mục Châu thường xuyên ngoảnh lại nhìn.
Hoặc đi được một đoạn, anh lại dừng chân.
Sự lo lắng trong mắt anh gần như tràn ra ngoài.
Tôi tìm cho anh một chỗ ngồi.
“Mệt rồi à?”
“Vậy anh ngồi nghỉ chút, em lên trước đợi anh.”
Tôi không bị sốc độ cao, chỉ mang theo một bình oxy.
Thẩm Mục Châu ngồi trên bậc đá, dặn tôi chú ý an toàn.
Tôi chờ anh trên đỉnh núi khoảng nửa tiếng.
Lâm Sương Nguyệt không lên.
Chỉ có mình anh.
“Em đợi lâu không?”
Thẩm Mục Châu hỏi tôi.
Anh mở bình giữ nhiệt, cùng với thanh sô cô la đưa cho tôi.
Tôi ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại trên đôi môi đỏ ửng của anh.
Thực ra, từ trên đỉnh nhìn xuống, tôi đã thấy rất rõ.
Hai người họ ôm nhau, hôn nhau say đắm.
Giống như cặp đôi vừa cầu hôn nhau trên đỉnh núi.
12
Xuống núi nhanh hơn nhiều so với lúc lên.
Đến trưa, khi ăn ở trung tâm du khách, Thẩm Mục Châu biến mất một lúc.
Khi quay lại, anh hơi ngượng ngùng giải thích, “Trung tâm du khách lớn quá, anh đi vòng vòng đến chóng mặt.”
Tôi không vạch trần.
Phần cơm đơn giản trên bàn đã nguội quá nửa.
Tôi hỏi anh, “Có muốn mua phần mới không?”
Anh nói không đói.
Khi đến Lam Nguyệt Cốc, ánh nắng buổi chiều rất đẹp.
Có khoảng ba, bốn cặp đôi đang chụp ảnh cưới.
Tôi nhìn mà ngẩn người.
Không hiểu sao lại hỏi Thẩm Mục Châu, “Không biết chiếc váy cưới anh chọn cho em trông thế nào nhỉ?”
Hôm đó sau khi dự đám cưới của bạn, chuyện kết hôn giữa tôi và Thẩm Mục Châu hình như đã được quyết định.
Từ chọn ngày, đặt váy cưới, đến chọn khách sạn, chuẩn bị kẹo cưới.
Từng việc một, anh đều giao hết cho thư ký của mình.
Ừ, chính là Lâm Sương Nguyệt.
Vì vậy, chỉ còn nửa tháng nữa là cưới, tôi thậm chí còn chưa thử váy cưới.
Tôi hỏi Thẩm Mục Châu.
Câu trả lời nhận được là, “Đến lúc đó chắc chắn em sẽ làm mọi người kinh ngạc.”
Có lẽ vì tôi nhắc đến bất chợt.
Nụ cười của Thẩm Mục Châu dừng lại trên môi.
Anh nghịch máy ảnh, đổi chủ đề, nói rằng sẽ tranh thủ lúc ít du khách chụp cho tôi vài bức ảnh.
Tôi không hỏi thêm nữa.
Thực ra, chiếc váy cưới tôi đã nhìn thấy rồi.
Mặc trên người Lâm Sương Nguyệt, rất đẹp, rất lộng lẫy.
13
Ngày thứ sáu của chuyến đi.
Từ Lệ Giang đến Shangri-La.
Khi làm thủ tục trả phòng, Thẩm Mục Châu đã đợi sẵn ở sảnh khách sạn.
Ánh mắt của cô nhân viên lễ tân nhìn tôi có chút kỳ lạ.
Tôi giả vờ không thấy.
Thẩm Mục Châu lại thuê một chiếc xe riêng, tài xế đặc biệt đi đường quốc lộ.
Dọc đường, phong cảnh rất đẹp, hầu hết du khách đều dừng lại để tham quan.
Nhưng chúng tôi không ai xuống xe.
Thẩm Mục Châu hầu như ngủ suốt chặng đường.
Còn tôi thì mãi nghĩ, tại sao mối quan hệ giữa tôi và anh lại trở thành như bây giờ.
Giống như có thể nói hết mọi chuyện, nhưng cũng giống như chẳng còn gì để nói.
Tôi tìm một người bạn nhiều kinh nghiệm tình trường để hỏi.
Cô ấy nói, “Bảy năm không phải bảy ngày, chẳng ai có thể mãi giữ được đam mê.”
Tôi nghĩ cô ấy nói đúng.
Đam mê và tình yêu không giống nhau.
Đam mê là sự mới mẻ nhất thời, tình yêu là sự đồng hành lâu dài.
Nhưng bạn tôi lại phủ nhận tôi, “Phải cảnh giác, đàn ông ai cũng sẽ ngoại tình.”
Tôi thấy cô ấy quá cực đoan.
Thẩm Mục Châu không giống những người đàn ông cô ấy nói đến.
Nhưng nghĩ lại bây giờ.
Có gì khác biệt đâu.
Đàn ông ba chân, cũng giống như ếch bốn chân.
Khi về phòng khách sạn, Thẩm Mục Châu không ra ngoài nữa.
Mãi đến tối, anh mới gõ cửa phòng tôi.
“Bảo khách sạn mang đồ ăn lên đi.”
“Anh hơi mệt, mai chúng ta lại ra ngoài dạo.”
Tôi cụp mắt.
Mùi cam Bergamot, càng nồng hơn.