Kiếp trước, khi tôi bị oan là đạo văn, thầy ấy là người dẫn dắt các bạn học đứng ra đòi lại công bằng cho tôi. Dù cuối cùng thất bại, nhưng đến lúc này, tôi chỉ còn biết nhờ thầy.
Sau khi nghe tôi kể hoàn cảnh, thầy lập tức sắp xếp cho tôi một phòng riêng để ôn thi.
Mọi chuyện chờ thi xong rồi tính.
Bài văn viết bằng văn ngôn của tôi cũng cuối cùng đã hoàn thành. Ngày kia là kỳ thi đại học, tôi chỉ cần chép lại bài văn này lên bài thi là xong. Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng không ngờ tài khoản mạng xã hội của Phùng Yên Nhiên lại cập nhật.
“Các bạn ơi, lén báo nhé, bài văn bằng văn ngôn của mình viết xong rồi.”
Hình ảnh đính kèm là một trang ghi chú đã được làm mờ, nhưng tôi vẫn nhận ra vài dòng cuối của bài văn.
Chúng giống hệt bài tôi vừa hoàn thành.
Thậm chí thời gian đăng bài của cô ta còn sớm hơn tôi 10 phút.
Tôi hoàn toàn sụp đổ, xé nát cuốn sổ ghi chép.
Chẳng lẽ tôi sống lại một lần vẫn không thể thay đổi số phận bị đạo văn sao?
Tôi muốn từ bỏ tất cả.
Đúng lúc đó, giáo viên chủ nhiệm gọi điện thông báo rằng tôi được đặc cách vào Thanh Hoa hoặc Bắc Đại, điều đó có nghĩa là tôi không cần phải tham gia kỳ thi đại học nữa.
Nghe tin này, tôi lập tức cảm thấy như được hồi sinh! Tôi không biết vì sao ở đời này lại có sự thay đổi như vậy, nhưng tôi không còn muốn quan tâm nữa.
Với tấm vé đặc cách vào Thanh Hoa hoặc Bắc Đại, tôi sẽ cho Phùng Yên Nhiên – kẻ đạo văn chuyên nghiệp – một bài học thích đáng!
Tôi không tiết lộ cho bất kỳ ai biết chuyện mình được đặc cách và sẽ không tham gia kỳ thi đại học. Tối trước ngày thi, tôi lại sửa bài văn của mình lần nữa.
Phùng Yên Nhiên không phải thích đạo văn sao? Lần này tôi sẽ cho cô ta đạo thoải mái!
Sau môn thi cuối cùng, Phùng Yên Nhiên là người đầu tiên rời khỏi phòng thi. Bên ngoài phòng thi, một đám đông đang tụ tập, còn có vài người nổi tiếng trên mạng đang phát trực tiếp. Thấy Phùng Yên Nhiên đi ra, họ lập tức vây quanh.
“Bạn học này, nhìn bạn tự tin như vậy, chắc chắn thi rất tốt phải không?”
Phùng Yên Nhiên còn chưa kịp trả lời, Châu Dương đã nhanh miệng thay cô ta.
“Tất nhiên rồi, đây là hoa khôi học bá của lớp chúng tôi, cô ấy còn đoán trúng đề văn lần này nữa!”
Phòng livestream lập tức bùng nổ, cư dân mạng không ngớt lời khen ngợi Phùng Yên Nhiên, nói rằng cô chắc chắn sẽ đỗ Thanh Hoa hoặc Bắc Đại.
Phùng Yên Nhiên mặt đầy đắc ý, nhưng bất ngờ, vài cảnh sát xông tới và lập tức còng tay cô ta lại.
“Có người tố giác bạn tham gia vào hoạt động phi pháp, mời bạn theo chúng tôi về hỗ trợ điều tra!”
5
Giọng nói lạnh lùng của cảnh sát khiến Phùng Yên Nhiên hoảng sợ thấy rõ, đám đông vây quanh cổng trường đều sửng sốt.
“Chuyện gì vậy? Không phải là hoa khôi học bá sao? Sao có thể dính vào chuyện này được?”
“Đúng thế, cảnh sát có nhầm không nhỉ?”
“Chắc không phải ai đó ghen tị rồi cố tình hãm hại chứ?”
Tôi biết tại sao Phùng Yên Nhiên lại sợ hãi như vậy, bởi vì cô ta có tật giật mình.
Khi biết mình được đặc cách vào Thanh Hoa hoặc Bắc Đại, tôi bỗng cảm thấy một sự nhẹ nhõm chưa từng có, dường như cả EQ lẫn IQ của tôi đều trở lại.
Tôi nhớ lại mọi chuyện về Phùng Yên Nhiên, đúng là bố mẹ cô ta là giáo sư Thanh Hoa và Bắc Đại. Nhưng dù là giáo sư của Thanh Hoa, cũng không thể nào chi trả được mức tiêu xài của Phùng Yên Nhiên.
Áo khoác của Phùng Yên Nhiên giá hàng chục triệu, túi xách giá hai mươi mấy triệu, ngay cả đôi tất cũng là thương hiệu xa xỉ giá mấy triệu đồng.
Khi đó, tôi nhận ra chắc chắn Phùng Yên Nhiên có bí mật gì đó. Vì thế, tôi lén thuê người điều tra cô ta, không ngờ lập tức phát hiện ra vài chuyện.
Hóa ra, mỗi cuối tuần, Phùng Yên Nhiên đều đi du lịch cùng một đại gia.
Cô ta dựa vào vẻ ngoài trong sáng và thân hình nóng bỏng để quen biết với một đại gia sở hữu tài sản hàng tỷ đồng. Vị đại gia này cực kỳ hào phóng, giúp cô ta duy trì mức chi tiêu gần cả trăm triệu mỗi tháng, nhưng báo cáo tài chính công ty thì lại gian lận.
Vậy nên, tôi lập ra một cái bẫy.
Phùng Yên Nhiên không phải thích đạo văn sao? Vậy tôi sẽ để cô ta tự vả vào mặt mình, để cô ta tự thừa nhận những việc bẩn thỉu mình đã làm.
Tôi vẫn viết bài văn bằng văn ngôn, sau đó cố ý để lộ một chút sơ hở để Phùng Yên Nhiên có thể sao chép. Nhưng Phùng Yên Nhiên không biết rằng, bài văn bằng văn ngôn đó thực ra là một bài văn giấu đầu đề. Những chữ đầu tiên của mỗi câu khi ghép lại sẽ thành lời tự thú của Phùng Yên Nhiên.
Tôi muốn cô ta tự tay viết lên bài thi những hành động dơ bẩn của mình. Tôi muốn để Lâm Mộc Phong và Châu Dương nhìn rõ, nữ thần trong sáng không tì vết mà họ tôn thờ thực chất là một con người thối nát như thế nào.
Khi thấy mình sắp bị cảnh sát dẫn đi, Phùng Yên Nhiên nghe thấy tiếng bàn tán của mọi người liền chỉ thẳng vào tôi mà chửi lớn:
“Không phải tôi! Chính cô ta mới là kẻ không biết xấu hổ, làm mấy chuyện đó là cô ta!”
Ngay lập tức, mọi người đều nhìn về phía tôi. Châu Dương cũng nhảy ra bênh vực cho Phùng Yên Nhiên.
“Yên Nhiên là một cô gái xuất thân gia đình tri thức, bố mẹ cô ấy đều là giáo sư Thanh Hoa, làm sao có thể làm những chuyện bẩn thỉu đó? Tất cả là do Lâm Hạ! Cô ta không có đạo đức, còn đạo văn bài của Yên Nhiên. Chắc chắn cô ta ghen tị với Yên Nhiên nên mới vu oan cô ấy như vậy!”
Lúc này, các thí sinh khác lần lượt thi xong và rời khỏi cổng trường, đi cùng họ có cả Lâm Mộc Phong.
Khi nghe thấy có người tố cáo Phùng Yên Nhiên làm chuyện đáng xấu hổ, sắc mặt của Lâm Mộc Phong thay đổi hẳn.
“Nói bậy bạ! Làm gì có chuyện đó? Chắc chắn có người vu oan cho Yên Nhiên. Tôi dám lấy danh dự và sự nghiệp của mình ra đảm bảo, Yên Nhiên tuyệt đối không làm những chuyện đó.”
Nói xong, anh ta lạnh lùng nhìn tôi, giọng đầy tức giận:
“Lâm Hạ, có phải là cô không? Có phải cô ghen tị Yên Nhiên cướp mất tôi và Châu Dương, nên cố tình trả thù đúng không? Từ một tuần trước kỳ thi, cô đã lén lút, tôi biết chắc cô đã xem trộm bài thi của Yên Nhiên. Trong kỳ thi thật, cô muốn sao chép, nhưng Yên Nhiên còn không trách cô, vậy mà cô lại đổ lỗi cho cô ấy. Cô làm tôi thật sự thất vọng!”
Tôi lạnh lùng nhìn Lâm Mộc Phong và Châu Dương, cảm giác như lần đầu tiên tôi biết hai người này.
Kiếp này, hai người họ trở mặt còn nhanh và tàn nhẫn hơn cả kiếp trước.
Tôi bước lên, mỗi người tặng một cái tát, lạnh lùng chất vấn:
“Lâm Mộc Phong, Châu Dương, hai người nói tôi đạo văn bài của Phùng Yên Nhiên, có chứng cứ không? Vu khống mà không có chứng cứ là phải chịu trách nhiệm pháp luật đấy!”
Châu Dương lập tức đáp trả lại tôi bằng một cái tát.
“Bài văn ngữ văn vừa rồi, rõ ràng cậu đã đạo văn của Yên Nhiên, không chỉ chối mà còn dám ra tay, ai cho cậu cái gan đó?”
Tôi cười lạnh một tiếng.
“Cậu chắc chắn là tôi đạo văn của Phùng Yên Nhiên? Nếu tôi không đạo văn, cậu quỳ xuống xin lỗi tôi đi!”
Châu Dương hất cổ lên, đáp lại:
“Tôi chắc chắn! Camera giám sát có thể làm chứng!”
Nói xong, Châu Dương thúc giục Lâm Mộc Phong lấy đoạn ghi hình từ camera giám sát lắp sẵn trong phòng thi ra làm chứng cho cậu ta. Nhưng khi Lâm Mộc Phong lấy đoạn video ra xem, anh ta lập tức chết lặng.
6
Châu Dương không hiểu gì, vội cướp lấy đoạn video xem, nhưng sau khi xem xong, cậu ta cũng sững sờ.
Vì đoạn giám sát cho thấy từ môn thi đầu tiên đến môn cuối cùng, tôi không hề viết một chữ nào lên bài thi.
Nói cách khác, tôi đã nộp toàn bộ các bài thi là giấy trắng.
Sau khi biết mình được đặc cách vào Thanh Hoa, để trả thù, điều đầu tiên tôi nghĩ đến là không tham gia kỳ thi đại học, xem Phùng Yên Nhiên sẽ sao chép thế nào. Nhưng nghĩ kỹ lại, tôi và Châu Dương thi cùng phòng, còn Lâm Mộc Phong là giám thị, nếu họ phát hiện tôi không làm bài thi, chắc chắn sẽ nghi ngờ và đề phòng.
Để không đánh động đến họ, tôi đã bàn bạc với giáo viên chủ nhiệm xem có thể tham gia kỳ thi nhưng nộp giấy trắng không. Giáo viên chủ nhiệm nói, nếu tôi không thấy buồn chán thì cứ việc, dù sao thì suất đặc cách đã định, tôi muốn làm gì cũng không ảnh hưởng đến kết quả.
Khi biết tôi nộp giấy trắng, sắc mặt của Phùng Yên Nhiên, Lâm Mộc Phong và Châu Dương đều tái nhợt.
Đám đông vây quanh càng lúc càng nhiều, số người xem trong phòng livestream của các hot streamer cũng tăng lên không ngừng. Bình luận trong livestream càng ngày càng sôi động.
“Không ngờ một hoa khôi học bá nhìn trong sáng như vậy mà sau lưng lại như thế này? Không phải xuất thân từ gia đình tri thức sao? Chỉ vậy thôi à?”
“Đúng thế, còn vu oan bạn học nữa. Ông giám thị này cũng chẳng ra gì, bênh người ngoài để vu oan em gái ruột, có anh trai nào như vậy không? Đây thật sự là anh ruột à?”
“Thật mở mang tầm mắt. Mấy ngày trước tôi cũng thấy tin đồn đạo văn này, cô Phùng Yên Nhiên này suốt ngày giả vờ học bá, còn ngấm ngầm chỉ đạo người khác công kích cô gái kia. Nhưng tôi có người thân làm ở trường này, nghe nói cô gái bị hại đó thực ra đã được đặc cách vào Thanh Hoa rồi. Người ta được đặc cách, cần gì phải đạo văn của cô ta? Thật nực cười!”
Lâm Mộc Phong cũng nhìn thấy bình luận này, sắc mặt đầy ngờ vực, chất vấn tôi:
“Ha Hạ, sao em không nói với anh chuyện em được đặc cách? Nhìn anh bận rộn vì kỳ thi đại học của em mỗi ngày, em thấy vui lắm đúng không?”