Đúng lúc này, tôi nhìn thấy bài đăng mới nhất của cô ấy.
Cô ấy nói mình đã đoán đúng đề văn kỳ thi đại học và chia sẻ nó để mọi người cùng tham khảo. Nhìn vào bài đăng, tôi lập tức sững người.
Đây chẳng phải là đề mà Lâm Mộc Phong đoán cho tôi sao?
Thậm chí, Phùng Yên Nhiên còn đưa ra cách hiểu của mình về đề văn. Những gì cô ấy viết, lại giống hệt những dòng tôi viết bừa trên giấy nháp.
Dưới bài đăng, toàn là những lời ca ngợi của người hâm mộ.
“Chủ bài viết đúng là người đẹp lòng thiện, đến cả đề thi đại học cũng chia sẻ, thật là một cô gái thần tiên!”
“Đúng vậy, nếu nhìn thấy đề này trong phòng thi mà không đọc qua phân tích của chủ bài viết trước, chắc chắn tôi sẽ hoa mắt chóng mặt.”
Đoán trúng cùng một đề có thể là trùng hợp, nhưng tại sao dàn ý bài văn mà Phùng Yên Nhiên đăng lại giống hệt của tôi?
Phòng sách chỉ có Lâm Mộc Phong và Châu Dương từng đến, chắc chắn là họ!
Nghĩ đến đây, tôi không khỏi lạnh sống lưng.
Tôi thật sự không hiểu, tại sao họ lại làm như vậy. Chẳng lẽ tình thân máu mủ và tình bạn từ nhỏ lại không bằng mối quan hệ nửa năm với Phùng Yên Nhiên?
Tôi ngồi trên bồn cầu, suy nghĩ suốt một giờ, cuối cùng quyết định đi một nước cờ mạo hiểm.
Đề văn kỳ thi đại học tôi đã biết trước, kiếp trước tôi bị vu khống đạo văn, nhưng thật ra bài viết đó thuộc sở trường của tôi. Dù có thể đạt điểm cao, nhưng không bao giờ được điểm tuyệt đối. Lần này, tôi quyết định dùng văn ngôn viết bài.
Nếu kiếp trước bài của Phùng Yên Nhiên giống y hệt của tôi, thì lần này tôi sẽ viết một bài hoàn toàn mới.
Dù điểm số ra sao, ít nhất tôi cũng có thể thoát khỏi vết nhơ đạo văn.
3
Sáng sớm hôm sau, nhân lúc Lâm Mộc Phong còn chưa dậy, tôi lẻn ra khỏi nhà, đến nhà bà nội.
Thú thật, tôi có chút do dự, dù sao, viết văn bằng văn ngôn trong kỳ thi đại học không chỉ khó mà còn cực kỳ rủi ro.
Thấy tôi đến, bà nội lập tức bưng một bát cháo kê nóng hổi ra.
“Ha Hạ của bà làm sao thế? Sao trông không vui vậy?”
Tôi cười gượng.
“Bà ơi, nếu con không đỗ Thanh Hoa hay Bắc Đại, bà có thất vọng không?”
Bà nội xoa đầu tôi, cười hiền từ.
“Ngốc quá, sao có thể thế được? Bà chỉ mong con vui vẻ, dù không đỗ, vẫn còn bà nuôi con mà!”
Nghe câu này, tôi bỗng nhiên kiên định với quyết định của mình.
Rời khỏi nhà bà nội, tôi nhận được cuộc gọi từ Lâm Mộc Phong.
“Ha Hạ, em đi đâu vậy? Châu Dương mang đồ ăn sáng đến, không thấy em, nó đang nổi giận đấy!”
Tôi lạnh nhạt trả lời.
“Em đi mua tài liệu học, giờ về ngay.”
Việc dùng văn ngôn để viết bài, tôi không định nói cho họ biết. Dù sao, trong sự kiện đạo văn kiếp trước, hai người họ là nghi phạm lớn nhất.
Tôi quyết định đến thư viện để viết lại bài văn, hơn nữa, ở đây tôi có thể dễ dàng tra cứu tài liệu.
Viết được nửa chừng, tôi duỗi lưng một chút, định nghỉ ngơi ngắn. Tôi rất tò mò, không biết bên Phùng Yên Nhiên có động tĩnh gì.
Ngay khi tôi đang mơ màng, Lâm Mộc Phong và Châu Dương xuất hiện. Tôi hơi thắc mắc, sao họ biết tôi ở đây? Ngay sau đó, Lâm Mộc Phong đặt một hộp cơm còn bốc khói lên bàn của tôi.
“Lo em mải học quên ăn, anh mang cho em chút đồ ăn.”
Châu Dương cũng đưa cho tôi một chiếc cốc giữ nhiệt.
“Nước cam mới ép, dạ dày em không tốt, anh đã hâm nóng rồi.”
Hai người này trông rất chân thành, hoàn toàn không giống kiểu người sẽ hại tôi.
Chẳng lẽ tôi đã suy nghĩ quá nhiều?
Nhưng nếu không phải họ, thì là ai?
Đầu óc tôi rối như tơ vò, tôi gượng cười nói.
“Hai người đến thật đúng lúc, em đang đói đây. Để em đi rửa tay, rồi sẽ ăn ngay.”
Nói xong, tôi cầm điện thoại đi về phía nhà vệ sinh, nhưng tôi không vào nhà vệ sinh nữ, mà đứng bên bồn rửa tay mở tài khoản mạng xã hội của Phùng Yên Nhiên, cô ấy lại vừa đăng một bài viết mới.
“Đúng là xui xẻo, mình có lòng tốt chia sẻ đề văn mình đoán, lại bị người khác sao chép dàn ý dùng luôn. Dù đoán trúng đề không chắc chắn, nhưng hành động này thật kinh tởm. Vì vậy, mình quyết định viết lại bài văn từ đầu.”
Bài đăng kèm hình ảnh là bóng lưng của một cô gái đang tự học trong thư viện. Người quen đều biết, bóng lưng đó là tôi.
Nhưng bức ảnh này, ai đã chụp?
Trong phần bình luận, có người hỏi Phùng Yên Nhiên định viết gì. Cô ấy trả lời rằng lần này sẽ viết bài văn bằng văn ngôn, tôi bất giác giật mình.
Chuyện dùng văn ngôn viết bài, tôi chưa nói với bất kỳ ai. Dù là trùng hợp, Phùng Yên Nhiên cũng không thể chọn một thể loại mà mình không giỏi, chắc chắn bên cạnh tôi có nội gián của cô ấy!
Là Lâm Mộc Phong hay Châu Dương? Hay cả hai đều tham gia?
Nhưng họ làm vậy rốt cuộc là vì gì?
Đúng lúc này, có người bất ngờ vỗ vào lưng tôi.
“Ha Hạ, em ngẩn ngơ cái gì thế?”
Tôi giật mình suýt đánh rơi điện thoại.
Hóa ra là Lâm Mộc Phong và Châu Dương vào nhà vệ sinh tìm tôi. Thấy tôi mãi chưa quay lại, họ lo lắng nên đến xem.
Tôi vẫn chưa hoàn hồn, giọng nói có chút qua loa.
“Anh, hai người về trước đi, em ăn sau cũng được.”
Vừa dứt lời, Châu Dương đã nổi cáu.
“Lâm Hạ, chúng tôi có lòng tốt mang đồ ăn cho em, em thái độ kiểu gì đấy? Đừng tưởng tôi không biết, dạo này em cứ đề phòng chúng tôi, đúng là lòng tốt bị coi như gan lừa!”
Lâm Mộc Phong vội vàng giải thích.
“Châu Dương miệng thì sắc nhưng lòng dạ mềm, em đừng chấp cậu ấy. Anh biết em áp lực học tập lớn, anh với Châu Dương cũng chỉ lo cho sự an toàn của em thôi.”
Tôi nhanh miệng nói.
“Trường có bảo vệ, rất an toàn. Nếu không được, mấy ngày tới em về ký túc xá ở, đỡ phải đi lại nhiều để hai người khỏi lo lắng.”
Châu Dương lườm tôi một cái.
“Tuỳ em, ông đây cũng không muốn hầu hạ nữa!”
Nói xong, Châu Dương kéo Lâm Mộc Phong rời khỏi phòng tự học.
Cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.
4
Lúc 10 giờ rưỡi tối, tôi quay về ký túc xá.
Vừa bước vào, tôi đã nghe thấy các bạn cùng phòng đang bàn tán về Phùng Yên Nhiên. Tôi tò mò lại gần xem, thì ra là một bức ảnh.
Trong ảnh, ba bàn tay cầm ly trà sữa cùng cụng ly kèm dòng chú thích: “Tình yêu từ các anh trai~”
Tôi nhìn một cái là nhận ra ngay, đó là tay của Lâm Mộc Phong và Châu Dương.
Từ lúc nào bọn lại thân thiết với Phùng Yên Nhiên như vậy? Sao tôi không biết gì?
Tôi rút điện thoại ra, kiểm tra trang cá nhân của Phùng Yên Nhiên, nhìn thấy bình luận của Lâm Mộc Phong và Châu Dương.
“Yên Nhiên mãi là cô công chúa nhỏ.”
“Yên Nhiên yên tâm, anh có cách giúp em trở thành thủ khoa kỳ thi đại học.”
Tôi chớp chớp mắt, nghi ngờ mình nhìn nhầm. Nhưng khi tôi làm mới lại, bài đăng đã bị xóa mất.
Rõ ràng, vụ đạo văn này chắc chắn có liên quan đến hai người họ, đưa ra kết luận này, tôi không có quá nhiều cảm xúc.
Xác định được ai có vấn đề thì xử lý dễ hơn. Dù sao trước kỳ thi đại học tôi cũng không định về nhà nữa, họ có lẽ cũng không thể giúp Phùng Yên Nhiên đạo văn lần nữa, tôi đã có thể yên tâm mà ôn tập rồi.
Nhưng không ngờ, nửa đêm khi đang mơ màng ngủ, tôi thấy Lý Đình Đình ở giường bên cạnh đang lén lút lật sổ ghi chép của tôi. Tôi lập tức tỉnh táo, quát lớn.
“Lý Đình Đình, cậu đang làm gì đấy?”
Lý Đình Đình giật mình, tay run lên, làm rơi cuốn sổ xuống đất.
“Cậu hét cái gì? Đừng tưởng tôi không biết, người đạo văn của Yên Nhiên chính là cậu! Sống cùng một con chó đạo văn trong ký túc xá, thật là xui xẻo! Chúng tôi không đuổi cậu đi là tốt lắm rồi, cậu còn la hét, thật không biết điều!”
Hóa ra, Phùng Yên Nhiên cố ý hướng dẫn fan của mình tìm thông tin cá nhân của tôi và đăng lên phần bình luận. Ngay lập tức, những lời mắng chửi phủ kín mọi nơi. Thậm chí, tài khoản mạng xã hội của tôi cũng ngập tràn những bình luận khó nghe, có người còn nhét chuột chết vào trong cặp sách của tôi.
Không còn cách nào khác, tôi tìm đến giáo viên chủ nhiệm.