14

Ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

Tống Thính Nguyệt có vẻ ngạc nhiên.

“Chị… sao chị cũng đến đây vậy?”

Tôi không trả lời, chỉ kéo tay cô ta.

Tiện miệng bịa một lý do: “Khóa váy của chị bị hỏng, em vào giúp chị một chút nhé.”

Tống Thính Nguyệt không nghi ngờ gì.

Ngoan ngoãn đi theo tôi vào nhà vệ sinh.

Tôi lập tức giật lấy điện thoại trong tay cô ta, đẩy mạnh cô vào bên trong, rồi khóa cửa lại.

“Em cứ ngoan ngoãn ở yên đây, đừng có mà bước ra ngoài.”

Tống Thính Nguyệt không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ở bên trong gõ cửa rầm rầm.

“Chị, chị làm gì vậy…”

Tôi dừng lại, ném lại một câu:

“Chỉ cần có chị ở đây, em đừng mong được hẹn hò với Tần Triệu.”

Tiếng gõ cửa im bặt.

Để đề phòng có ai thả cô ta ra, tôi còn treo bảng “Đang vệ sinh” trước cửa nhà tắm.

Quay trở lại phòng tiệc.

Phòng bên cạnh đã lần lượt có mấy cô gái bước vào, nhìn qua cũng chỉ tầm sinh viên đại học, không lớn hơn tôi là mấy.

Chỉ có chỗ của Tần Triệu, vẫn trống bên cạnh.

Có người bắt đầu trêu chọc:

“Tần Triệu, bạn gái cậu bỏ bom cậu rồi hả?”

“Ha ha, hiếm lắm mới thấy cậu cũng có ngày bị bơ.”

“Xem ra hôm nay khỏi cần anh Lý bao rồi, cuối tuần mà cậu còn chẳng dụ nổi bé con nào cả.”

Ban đầu Tần Triệu vẫn giả vờ không để tâm.

Nhưng dần dần mặt anh ta đỏ lên vì ngượng, không ngồi yên được nữa.

Cứ đi đi lại lại trước cửa phòng, gọi điện hết lần này đến lần khác.

Điện thoại của Tống Thính Nguyệt liên tục sáng lên, nhưng tôi đã đặt máy về chế độ im lặng.

Anh ta bực bội vò đầu, vẻ mặt bắt đầu bấn loạn.

Lại tiếp tục cầm điện thoại bấm số.

Lần này, chiếc điện thoại sáng lên… là của tôi.

Tôi không bắt máy.

Chỉ yên lặng nhìn sắc mặt anh ta từ nóng sang tái, rồi xám dần đi.

Đám người kia phá lên cười:

“Cá thì phải chấp nhận thua. Hôm nay Tần Triệu mời khách nhé!”

“Anh em gọi thêm hai chai nữa có sao đâu?”

Tần Triệu chắc chưa từng bị bẽ mặt thế này bao giờ.

Bị chọc giận đến mức mất kiểm soát, anh ta hừ lạnh một tiếng, quay người định rời đi.

Nhưng lại bị hai người đàn ông lực lưỡng xuất hiện từ đâu đó chắn trước mặt.

“Tần Triệu, cuối cùng cũng tìm được mày.”

“Nợ của bọn tao, bao giờ mới trả?”

“Không phải mày nói về nước nửa tháng là xoay được tiền sao? Giờ đã một tháng, liên lạc cũng không được, trốn nợ mất hút là sao hả?!”

14

Hai phe người, một mớ hỗn loạn.

Đám bạn cũ cùng nhậu với Tần Triệu lè nhè la ó:

“Hóa ra cậu ở nước ngoài làm ăn thảm hại thế, còn định về đây lừa tụi tôi à?”

“Bảo sao cứ năn nỉ rủ đầu tư, nói nào là bỏ mười triệu, hai năm tiền vốn nhân đôi!”

“Nếu không phải cha tôi giữ chặt tiền, chắc giờ cậu đã cuỗm sạch rồi!”

Mặt Tần Triệu lúc xanh lúc đỏ, trán túa mồ hôi hột, vẻ nhục nhã hiện rõ giữa hàng mày.

Hai gã đòi nợ vẫn chặn đường, không cho anh ta rời đi.

Khuôn mặt vốn điển trai giờ méo mó dữ tợn.

“Chẳng phải chỉ vài triệu thôi sao? Đã bảo các người chờ thêm chút nữa rồi mà!

“Đợi tôi thu xếp xong vụ này, mười triệu tôi cũng trả nổi!”

Anh ta quay đầu nhìn về phía nhóm đàn ông mặc vest, bàn tay siết chặt nắm đấm bên người, giọng đầy mỉa mai:

“Bọn phá gia các người, nếu không nhờ sinh ra trong nhà giàu, các người có là gì chứ?

“Rõ ràng tôi mới là người có năng lực, có đầu óc, chỉ vì xuất thân mà thua cuộc!”

Công ty của Tần Triệu thực ra chỉ còn là cái vỏ rỗng — Tôi biết được điều đó nhờ những dòng bình luận.

Chu Khâm đã giúp tôi đăng bài trong cộng đồng người Hoa nơi công ty hắn đặt trụ sở,
rồi chúng tôi phát hiện hắn nổi tiếng khắp nơi vì nợ tiền không trả, mang tiếng xấu khắp hội.

Chúng tôi còn cố tình để lại địa chỉ.

Chính vì vậy, đám chủ nợ mới lần tới tận đây.

Hiện trường rơi vào thế giằng co căng thẳng.

Tôi chẳng còn tâm trí xem tiếp.

Dù sao Tống Thính Nguyệt vẫn còn đang bị tôi khóa trong nhà vệ sinh.

Tôi lục túi, định lấy bộ quần áo chuẩn bị sẵn để đi tìm cô ta.

Nhưng vừa quay đầu, tôi liền sững lại —

Tống Thính Nguyệt đang đứng đó, trong bộ đồng phục học sinh!

Dòng bình luận lập tức bùng nổ:

【Trời ơi, ánh mắt bé cưng đầy xót xa, nhìn cậu nhỏ như thế chắc đau lòng lắm.】
【Tất cả là lỗi của nữ phụ ác độc kia, yêu mà không được nên muốn hủy hoại nam chính.】
【Hu hu hu, mau mở kênh donate đi, tôi muốn tặng tác giả tiền, xin hãy sửa lại cốt truyện.】
【Mới mở rồi đấy! Tôi vừa donate xong, cốt truyện sắp được chỉnh sửa lại rồi!】

Tôi không kịp để ý Tống Thính Nguyệt, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Tần Triệu.

Điện thoại hắn rung lên.

Giọng hệ thống quen thuộc vang ra:
【Tài khoản nhận được mười triệu nhân dân tệ.】

Gương mặt Tần Triệu lập tức hiện nụ cười gần như phát cuồng.

“Tôi có tiền rồi! Tôi có tiền rồi!”