3
Cũng vào tối hôm đó, tôi đã mang thai Hạ Kỳ. Thực ra, sau khi mang thai, tôi và Hạ Hoài Xuyên cũng đã có một khoảng thời gian tốt đẹp.
Anh ấy xin lỗi tôi, nói rằng khi mới kết hôn, anh đã quá giận dữ nên đầu óc không tỉnh táo, giờ nghĩ lại anh nhận ra tôi cũng chỉ là nạn nhân của cuộc liên hôn này.
Anh bắt đầu tan làm đúng giờ mỗi ngày để về bên tôi, xoa bụng tôi và thai giáo cho con.
Anh không ngủ suốt đêm để xoa chân cho tôi khi tôi bị phù nề, và khi Hạ Kỳ chào đời, trong lúc mọi người vây quanh đứa bé, anh là người đầu tiên đến thăm tôi.
Tôi vẫn nhớ khi Hạ Kỳ mới chào đời, con hay khóc đêm. Tôi không yên tâm để bảo mẫu và y tá chăm sóc, nên mỗi lần đều tự dậy để lo cho con.
Mỗi lần như thế, Hạ Hoài Xuyên, trong cơn buồn ngủ, sẽ ngồi dậy và giữ tôi lại:
“Em cứ ngủ tiếp đi, để anh chăm thằng bé.”
Anh phải đi làm vào ban ngày, đêm lại không ngủ đủ, chỉ sau vài hôm, quầng thâm đã hiện rõ dưới mắt anh. Khi Hạ Kỳ lớn hơn một chút, anh sẽ cõng con lên vai và ba chúng tôi cùng đi công viên giải trí.
Anh luôn mua hai cây kem, một cho Hạ Kỳ và một cho tôi.
Khoảng thời gian đó, mỗi khi nhớ lại, tôi đều cảm thấy như đang sống trong một giấc mơ đẹp. Nhưng có lẽ là do tôi luôn cảm thấy mình không xứng đáng, nên tôi cứ có cảm giác lo sợ ẩn chứa trong hạnh phúc, như thể dưới mặt biển yên bình ngập tràn ánh trăng kia là một con quái vật khổng lồ, đang chực chờ nuốt chửng sự yên bình đó.
Tôi không ngờ rằng những suy nghĩ ẩn sâu ấy lại thành hiện thực.
Khi Hạ Kỳ lên bốn, Hướng Thư đã tỉnh lại. Ngày cô ấy tỉnh, Hạ Hoài Xuyên đứng trên ban công hút thuốc suốt đêm, không ngủ.
Ba mẹ tôi mừng rỡ đến bật khóc, họ chăm sóc, hỏi han Hướng Thư liên tục, và mọi sự quan tâm của họ đều chuyển hết sang cô ấy.
Lúc đó tôi mới nhận ra, trong mắt họ, tôi – một đứa con ruột – không thể nào sánh bằng đứa con gái mà họ đã nuôi nấng từ nhỏ.
Ban đầu, tôi cũng không nghĩ nhiều, thậm chí còn muốn cùng Hướng Thư chung sống hòa thuận. Hướng Thư cũng tỏ ra rất rộng lượng, cười và chúc phúc cho tôi cùng Hạ Hoài Xuyên, cô ấy còn nói rằng Hạ Kỳ rất đáng yêu.
Nhưng chẳng bao lâu sau, tôi nhận ra có điều gì đó không ổn.
Hướng Thư bắt đầu xuất hiện ngày càng nhiều trong cuộc sống của chúng tôi. Nhiều lần khi tôi tăng ca về nhà, tôi thấy cô ấy đang ngồi ăn tối cùng Hạ Hoài Xuyên và Hạ Kỳ.
Khi thấy tôi về, cô ấy cười ngại ngùng: “Biết hôm nay em tăng ca bận rộn, không có thời gian nấu ăn, chị sợ bảo mẫu nấu ăn không hợp khẩu vị của con nên đến đây. Em không phiền chứ?”
Món ăn mà cô ấy nấu nhiều dầu mỡ và mặn, nhưng Hạ Kỳ rất thích, hớn hở nói: “Thức ăn dì nấu ngon hơn của mẹ nhiều, mẹ nấu chẳng khác gì đồ cho lợn ăn, dở kinh khủng! Sau này dì nấu cho con ăn nhé!”
Cô ấy cùng Hạ Hoài Xuyên thường đưa Hạ Kỳ đi công viên giải trí, dù tôi đã nói rõ rằng con phải làm xong bài tập mới được đi chơi.
Cô ấy cũng dung túng Hạ Kỳ ăn kẹo và đồ ăn vặt, dù tôi đã nhắc cả trăm lần rằng con phải ăn uống tử tế trước đã.
Tôi nhiều lần nhẫn nhịn và kiên nhẫn trao đổi với Hạ Hoài Xuyên. Nhưng anh ấy không bao giờ xem đó là vấn đề nghiêm trọng.
“Hướng Thư cũng là dì ruột của thằng bé, cô ấy sẽ không hại nó đâu.”
“Cho thằng bé thoải mái một chút có gì sai, anh thấy em chẳng ưa gì việc thằng bé thân thiết với Hướng Thư.”
Hạ Hoài Xuyên và Hướng Thư ngày càng thân mật, còn Hạ Kỳ thì ngày càng thích Hướng Thư hơn.
Hướng Thư biết chơi piano, biết bốn thứ ngoại ngữ, lại xinh đẹp và thanh lịch.
Tôi hiểu rằng Hạ Kỳ đã khinh thường người mẹ này của nó.
Dù trên danh nghĩa tôi là người thừa kế nhà họ Hướng, nhưng suốt những năm qua, tôi đã phải cố gắng rất nhiều để hòa nhập vào giới thượng lưu, nhưng sự sang trọng bẩm sinh của họ là thứ không thể học được.
Khi Hạ Kỳ chơi với những đứa trẻ khác trong cùng tầng lớp, có đứa đã từng chế giễu rằng mẹ của Hạ Kỳ chỉ là một người quê mùa từ nông thôn. Điều đó đã khiến Hạ Kỳ ngày càng xa cách tôi.
Tôi và Hạ Hoài Xuyên bắt đầu cãi vã.
Những tình cảm ngọt ngào trước đây như bong bóng ảo tưởng, dần dần vỡ tan. Tôi thì gào thét trong tuyệt vọng, còn Hạ Hoài Xuyên ngày càng chán nản và ghét bỏ.
Mối quan hệ vốn đã mong manh của chúng tôi không thể chịu đựng được những lần xung đột liên tiếp, cuối cùng hoàn toàn cạn kiệt.
Chúng tôi bắt đầu ngủ riêng, không còn giao tiếp, giống như hai người xa lạ sống chung dưới một mái nhà. Tuy nhiên, tôi chưa từng nghĩ đến chuyện rời đi, là vì Hạ Kỳ. Tôi luôn nghĩ rằng con cần một gia đình hoàn chỉnh.
4
Quyết định ly hôn, thực ra chỉ bắt nguồn từ một chuyện nhỏ.
Trước sinh nhật của Hạ Kỳ vài ngày, tôi phải nhập viện vì viêm ruột thừa.
Vì muốn tổ chức sinh nhật cho con, tôi đã xuất viện sớm hai ngày dù vết thương chưa lành.
Nhưng khi tôi về đến nhà, tôi mới phát hiện rằng ba mẹ tôi và Hướng Thư đều đã ở đó.
Hạ Kỳ đội mũ sinh nhật, trên bàn là chiếc bánh với những ngọn nến đầy màu sắc, mọi người đang hát mừng sinh nhật, không khí vui vẻ rộn ràng. Nhưng ngay khi tôi mở cửa bước vào, tất cả bỗng dừng lại.
Hạ Hoài Xuyên theo phản xạ nhíu mày. “Sao em lại về đây?”
Tôi không biết nên trả lời thế nào. Vì sinh nhật của Hạ Kỳ, tôi đã cố xuất viện sớm dù vết mổ chưa lành.
Thế nhưng giờ đây, khi về chính ngôi nhà của mình, tôi còn phải giải thích.
Mẹ tôi đứng dậy, cố gắng làm dịu không khí: “Hướng Nam về rồi, chắc mệt lắm, ngồi xuống ăn chút gì đi.”
Tôi lấy ra món quà mà tôi đã chuẩn bị cho Hạ Kỳ. Hạ Kỳ luôn muốn nuôi một con vật cưng, nên tôi đã tìm kiếm rất lâu và cuối cùng chọn được một chú mèo Napoleon lông xanh trắng rất đẹp. Tôi vừa từ cửa hàng thú cưng mang về.
Tôi cẩn thận đặt chú mèo nhỏ trước mặt Hạ Kỳ: “Con yêu, sinh nhật vui vẻ nhé.”
Nhưng khuôn mặt ngạc nhiên mà tôi mong đợi không xuất hiện. Hạ Kỳ chỉ liếc nhìn qua rồi tỏ vẻ khó chịu: “Dì Hướng Thư đã tặng con một chú chó rồi, con không cần nhiều thú cưng như vậy.”
Tôi ngẩn người, rồi mới nhìn thấy dưới bàn có một chiếc lồng thú cưng, bên trong là một chú chó Maltese.
“Vậy à…” Tôi hơi ngượng ngùng.
Hướng Thư mím môi, nói nhỏ: “Xin lỗi nhé, Hướng Nam, chị không biết em cũng định tặng thú cưng. Nếu biết, chị đã chọn món quà khác rồi.”
Thực ra tôi không để tâm, nhưng cái cách cô ấy nói khiến tôi cảm thấy như thể mình đã làm cô ấy phải chịu ấm ức.
Hạ Hoài Xuyên liếc tôi, giọng lạnh lùng: “Không cần xin lỗi, là do Hướng Nam không nói trước, em cũng đâu biết được.”
Hạ Kỳ không để ý đến tôi nữa, con đứng dậy thổi nến trên chiếc bánh và nhắm mắt lại để ước nguyện.
Mẹ tôi thấy không khí có chút căng thẳng, nên đề nghị: “Hôm nay là sinh nhật của Hạ Kỳ, hiếm khi cả nhà ta đều có mặt, chúng ta chụp một bức ảnh gia đình nhé!”
Tôi vừa định tiến lại gần ôm Hạ Kỳ thì con bất ngờ giằng ra khỏi tay tôi và dựa vào Hướng Thư.
“Con không muốn đứng cạnh mẹ, con muốn được dì ôm!”
Con giằng mạnh đến mức tay tôi bị đẩy đau nhói, tôi đứng đó, không biết phải phản ứng thế nào.
Mọi người đã chọn vị trí của mình, Hướng Thư ôm Hạ Kỳ đứng ở giữa, bên cạnh là Hạ Hoài Xuyên, ba mẹ tôi đứng ở hai bên.
Mẹ tôi loay hoay với điện thoại vì chưa hiểu cách chỉnh chế độ chụp hẹn giờ, Hạ Kỳ bắt đầu mất kiên nhẫn, quay sang tôi nói: “Mẹ đừng lại đây, chụp ảnh cho tụi con đi.”
Không ai phản đối lời đề nghị đó.
Dưới ánh đèn, họ trông như một gia đình thật sự, còn giữa tôi và họ như có một bức tường vô hình ngăn cách, rõ ràng nói với tôi rằng tôi không thuộc về gia đình này.
Sau một lúc lâu, tôi bước tới và nhấn nút chụp.
Bữa ăn hôm đó đối với tôi nhạt nhẽo như nhai sáp. Tôi thực sự không thể ép bản thân nở nụ cười.
Hướng Thư nhìn tôi một cái, đột nhiên đặt đũa xuống, nhíu mày nói:
“Xin lỗi nhé Hướng Nam, hôm nay chị không nên đến, phải không?”
Cô ấy tỏ ra có chút buồn bã: “Chị chỉ muốn tổ chức sinh nhật cho Hạ Kỳ thôi, có phải đã làm phiền mọi người không?”
“Nếu em không vui… thì sau này chị sẽ không đến nữa. Chị không muốn làm em khó chịu.”
Tôi còn chưa kịp lên tiếng, mẹ tôi đã vội vã lên tiếng đầy lo lắng: “Con bé này nói bậy bạ gì thế, chúng ta là một gia đình, sao lại nói chuyện như người ngoài chứ?”
“Con chỉ sợ Hướng Nam không vui, con thấy hình như con bé không được thoải mái…”
Hạ Hoài Xuyên có vẻ không hài lòng: “Không vui thì cũng chỉ chứng tỏ bản thân là kẻ nhỏ mọn thôi, chị có lòng tốt tổ chức sinh nhật cho Hạ Kỳ, có gì mà phiền chứ?!”
Hướng Thư cắn môi, đứng dậy: “Thôi, hay là chị đi vậy, mọi người cứ ăn đi.”
Cô ấy cười cay đắng: “Dù sao chị cũng không phải con ruột của ba mẹ, mọi người vốn là một gia đình, chị không thuộc về gia đình này, Hướng Nam không chào đón chị cũng là lẽ thường.”
Mẹ tôi hoảng hốt giữ chặt cô ấy lại: “Sao con lại không thuộc về gia đình này, mẹ luôn coi con như con ruột!”
Bà quay sang nhìn tôi, gương mặt lộ rõ vẻ trách móc: “Hướng Nam, chị con có lòng tốt đến tổ chức sinh nhật cho Hạ Kỳ, con nói xem, ngày vui như thế này con làm gì mà lại gây chuyện chứ?!”
Hạ Hoài Xuyên cũng nhìn tôi, vẻ mặt hơi trầm xuống: “Mọi người đang rất vui, em về đây làm gì?”
Tôi định nói gì đó, nhưng Hạ Kỳ đã ngắt lời tôi. Thằng bé chạy đến ôm lấy chân Hướng Thư, lớn tiếng nói: “Con không muốn dì đi!”
Rồi nó quay lại nhìn tôi với ánh mắt giận dữ: “Con ghét mẹ! Nếu có ai phải đi, thì người đó phải là mẹ!”
Đôi mắt của con trẻ, trắng đen rõ ràng, nhưng trong đó mang theo sự tàn nhẫn ngây thơ: “Tất cả là lỗi của mẹ, mẹ đã làm dì không vui. Sao mẹ lại khỏi bệnh nhanh thế, nếu mẹ cứ ốm mãi thì mẹ sẽ không phải về nữa!”
Tôi đứng đờ người trong phòng khách, nhìn Hạ Kỳ. Đứa con mà tôi đã sinh ra trong cơn đau đớn và mất máu, đứa con mà tôi đã dốc hết tình yêu thương vào.
Tim tôi như bị xé toạc, đau đớn đến mức tôi gần như không biết phải phản ứng ra sao. Suốt từ đầu đến cuối, tôi rõ ràng chưa hề nói một câu nào. Vậy mà họ đều giận dữ nhìn tôi, che chở cho Hướng Thư.
Một lúc lâu sau, tôi đứng dậy, kéo chiếc vali chưa kịp mở ra và đẩy cửa.
“Chị đừng đi,” tôi khẽ nói khi lướt qua Hướng Thư, “Tôi sẽ đi.”