Tôi cảm động nói:
“Cảm ơn em, đây là món quà sinh nhật tuyệt nhất năm nay chị nhận được.”
Tần Dịch nói:
“Chị thích là tốt rồi. Hôm nay sinh nhật mà còn làm phiền chị chạy đi chạy lại, lại còn khiến chị không vui, em thật xin lỗi.”
Giọng cậu ấy trầm trầm, đầy áy náy.
Tôi vội nói:
“Không phải đâu, không liên quan đến em!”
Tần Dịch khẽ nói:
“Em cảm giác mình phá hoại tình cảm của chị và Lục ca, đều là lỗi của em… Chị ơi, sau này em còn có thể gặp lại chị không? Hôm nay vì em mà hai người cãi nhau, hay là em rời đi, sau này không làm phiền chị và Lục ca nữa.”
“Đừng! Em cứ ở lại là được rồi, chuyện hôm nay không phải lỗi của em!”
Tôi vốn không muốn mở lòng, cũng không thích chia sẻ chuyện riêng tư với người không quá thân.
Nhưng Tần Dịch nhớ sinh nhật tôi, tặng quà cho tôi, còn vì tự trách mà định rời đi.
Một người vừa tốt bụng vừa đáng thương như vậy —
Làm sao tôi có thể để cậu ấy tiếp tục dằn vặt bản thân?
Tôi vội kể hết những chuyện đã xảy ra tối nay cho cậu ấy nghe.
Tần Dịch nghe xong, thở dài:
“Chị ơi, tất cả là lỗi của Lục Vũ, không phải chị. Một người phụ nữ tốt như chị, anh ta không biết trân trọng thì là do anh ta không xứng. Gặp người đàn ông khác, người ta nhất định sẽ nâng chị trong lòng bàn tay.”
Tôi thấy ấm lòng:
“Thật không?”
Tần Dịch đáp chắc nịch:
“Thật.”
Không biết từ lúc nào, tôi đã trò chuyện với cậu ấy suốt cả quãng đường về nhà.
Đến khi vào nhà, tôi mới nhớ ra — tôi quên mất gọi điện cho Lục Vũ.
Nhưng cảm xúc đã qua rồi, tôi không còn chút tinh thần nào để chất vấn nữa.
Thôi, bỏ đi.
Tôi trực tiếp tắt máy, rửa mặt đi ngủ.
Sáng hôm sau mở máy, thấy Lục Vũ đã gọi hơn chục cuộc.
Tin nhắn WeChat cũng gửi rất nhiều.
Anh ta vừa chất vấn tại sao tôi tắt máy, có phải đang ở cùng Tần Dịch, vừa xin lỗi, nói rằng không nên bỏ tôi lại trong ngày sinh nhật, rằng muốn bù đắp cho tôi.
Nhìn những lời xin lỗi ấy, tôi có chút ngẩn ngơ.
Trong suốt thời gian yêu đương với Lục Vũ, người lo được lo mất luôn là tôi.
Là tôi gọi điện, tôi nhắn tin.
Giờ thì ngược lại.
Cảm giác mong đợi bao lâu — quyền chủ động — cuối cùng cũng về tay tôi.
Vậy mà tôi lại chẳng thấy vui như tưởng tượng.
Bởi vì tôi dường như…
không còn cần nữa rồi.
Tôi trả lời anh ta một tin nhắn ngắn gọn:
【Chia tay đi.】
Gửi xong, tôi thu dọn đồ đạc rồi đi làm.
Tại công ty, khi đứng chờ thang máy, tôi vô tình gặp Lục Vũ.
Anh ta lập tức chen đến bên cạnh, nhỏ giọng nói:
“Yên Yên, chuyện tối qua… anh xin lỗi. Mình đừng chia tay mà…”
Điện thoại rung lên.
Tôi cúi đầu lấy ra xem —
Tần Dịch gửi đến một icon dễ thương:
【Chào buổi sáng.】
Tôi mỉm cười:
【Chào buổi sáng.】
Tin nhắn lập tức được trả lời:
【Đi làm chưa?】
【Rồi.】
Tôi vừa trả lời, vừa ngẩng đầu lên hỏi Lục Vũ:
“Anh vừa nói gì?”
Lục Vũ: “…”
Anh ta im lặng vài giây rồi nói khẽ:
“Không có gì… anh xuống đây.”
Lục Vũ và tôi làm cùng tòa nhà nhưng khác công ty, anh ta phải xuống tầng dưới.
Tôi gật đầu:
“Ừ.”
Rồi không để ý gì nữa, tiếp tục cúi đầu nhắn tin với Tần Dịch.
Tối tan ca, vừa bước ra khỏi công ty, tôi thấy Lục Vũ đang đứng đợi ở cửa.
Thật hiếm.
Anh ta vậy mà đến đón tôi tan làm?
Lục Vũ là quản lý cấp cao, tuổi trẻ tài cao, từ trước đến nay đều là tôi chờ anh, chưa từng có chuyện anh chờ tôi.
Lẽ ra tôi phải vui.
Nhưng hiện tại… tôi không còn cảm giác ấy nữa.
Thấy tôi, Lục Vũ cười rạng rỡ, vẫy tay:
“Yên Yên, đi thôi, anh đã đặt bàn ở một nhà hàng rất ngon. Tối nay chúng ta cùng ăn nhé!”
Tôi tránh sang một bên, lạnh nhạt vòng qua anh ta, đi về hướng thang máy:
“Không rảnh.”
Lục Vũ lập tức túm lấy tay tôi, vội vàng nói:
“Yên Yên, mình nói chuyện một chút được không? Dù là chia tay, cũng phải có một lời chứ.
Em cứ thế nhắn một câu chia tay rồi biến mất, anh không cam tâm, cũng không chấp nhận được!
Chẳng lẽ em không cho anh cơ hội nào sao?”
Người qua kẻ lại đều ngoái nhìn.
Lục Vũ túm chặt tay tôi, khẩn cầu bằng giọng thấp nhất.
Tôi hiếm khi thấy anh ta hạ mình như thế.
Bình thường, trước mặt tôi anh ta luôn cao ngạo.
Từ khi có Đỗ Thanh Tuyết, anh ta càng thêm lạnh nhạt và cáu gắt với tôi.
Tôi cứ nghĩ nếu chia tay, anh ta sẽ rất nhẹ nhõm mà lao vào Đỗ Thanh Tuyết,
Không ngờ anh ta lại hạ mình như vậy để níu kéo.
Có hơi bất ngờ.
Tôi suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu:
“Được, chúng ta nói chuyện.”
Lục Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Tôi lên xe anh ta, cùng đến nhà hàng.
Đang giờ cao điểm, đường rất tắc.
Lục Vũ vừa lái xe vừa cố tìm chuyện để nói, liên tục gợi chủ đề.
Tôi bỗng nhớ — trước đây, người chủ động nói chuyện, người cố gắng duy trì không khí… luôn là tôi.
Giờ đổi vai, tôi lại thấy cảm xúc thật phức tạp.
Trước kia, tôi có thể nói cả ngày với anh, chia sẻ bất cứ điều gì.
Anh nói gì tôi cũng thấy thú vị.
Nhưng hiện tại, tôi lại thấy nhạt nhẽo vô cùng.