10
Khó chịu. Rất khó chịu.
Trong điện thoại, giọng Lâm Hữu Uyển mềm mại như mèo con:
“Chị ơi, có thể về nhà một chuyến được không, em có chuyện muốn nói với chị.”
Tôi lạnh lùng đáp hai chữ: “Không rảnh.”
Cô ta như sắp khóc: “Chị giận em vì em về lại nhà họ Lâm đúng không? Nếu em không quay lại, sẽ không ai phát hiện chị là giả thiên kim cả… là em sai rồi…”
“Đúng vậy, là do cô.”
Cô ta sững người vài giây, sau đó bật khóc:
“Nhưng mà, chuyện đến nước này rồi, chị trách em cũng vô ích mà. Chị về đi, mẹ đã tha thứ cho chị rồi, chúng ta cứ làm chị em không máu mủ nhưng vẫn là người một nhà, được không?”
“Không được, cút đi.”
Phu nhân nhà họ Lâm giật lấy điện thoại:
“Lâm Tử Vi, đừng có không biết điều! Nếu không phải do Hữu Hữu năn nỉ, cô nghĩ tôi sẽ cho cô về sao—”
“Bà cũng cút.”
Tôi ngắt lời, dứt khoát cúp máy.
Diệp Tư Trầm ở bên cạnh bật cười thành tiếng: “Lâm Tử Vi, có ai từng nói với cô chưa? Lúc cô tức giận đáng yêu lắm.”
Có chứ.
Anh trai anh đó.
Lần thứ N tỏ tình bị từ chối, tôi giận, bảo sẽ không theo đuổi nữa, cũng không thèm nói chuyện luôn.
Anh ấy chỉ cười: “Đừng giận nữa, anh đồng ý là được chứ gì.”
Anh ấy nói lúc tôi giận trông đáng yêu đến nỗi không nỡ từ chối thêm nữa.
Hôm đó tôi vui phát điên. Túm lấy mặt anh ấy, hôn một phát thật kêu.
Mặt anh trắng bóc trong nháy mắt đỏ bừng.
Luống cuống, mắt không biết phải nhìn đi đâu.
Tháng đó, là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong đời tôi.
Cho đến khi anh ấy đột nhiên biến mất…
“Thật sự giận à?”
Diệp Tư Trầm dùng ngón tay chọc nhẹ tôi.
Tôi quay đầu ra ngoài cửa sổ, hơi khó chịu.
Ai ngờ đâu, cảnh trước mắt khiến tôi hồn vía bay mất một nửa.
Gương mặt của Lâm Hữu Uyển không biết từ lúc nào đã dán sát lên kính xe.
Cô ta cố gắng nhìn vào qua lớp phim cách nhiệt.
Hai ánh mắt chạm nhau.
Cô ta mừng rỡ vỗ kính: “Chị ơi chị ơi, là em nè!”
11
Tôi thở ra một hơi.
Hạ kính xe xuống.
Trừng mắt nhìn cô ta: “Cô có bị bệnh thần kinh không vậy?!”
Lâm Hữu Uyển mím môi, suýt khóc nữa.
Thấy tôi định bấm nút kéo kính lên, cô ta lập tức lau nước mắt hai bên má:
“Chị ơi, em không khóc nữa đâu.”
“Tôi tới trả tiền.” “Diệp thiếu gia, đến nhà tôi lấy được không?”
Tôi chống khuỷu tay lên cửa kính xe, cười khẩy: “Nợ bao nhiêu mà phải tới nhà lấy vậy?”
“Chuyển khoản một phát cho xong không được à?”
Lâm Hữu Uyển nói: “Chị ơi, tiền mặt đó, nhiều lắm.” “Cái xe này của chị chắc không chở nổi đâu.” “Hai người mà không đi thì coi như không cần nữa nha.”
Thế thì không được rồi.
Tôi lập tức giục Diệp Tư Trầm: “Đi đi đi, nhanh lên, đi lấy tiền!”
Trong phòng khách nhà họ Lâm, tiền giấy trải thành một lớp mỏng trên bàn.
Tôi đếm xong trong một phút.
Mặt tôi sầm xuống: “Nợ năm mươi triệu, trả năm trăm nghìn, mấy người đang lừa ma đấy à?”
Lâm Hữu Uyển ngượng ngùng bấu tay vào nhau: “Rút tiền mặt số lớn phải đặt lịch trước ở ngân hàng, lấy được chừng này là giỏi lắm rồi…”
“Không biết chuyển khoản hả? Bấm vài cái là xong rồi!”
“Chị à, có hạn mức đó. Thẻ của em mỗi ngày chỉ chuyển được hai trăm ngàn thôi, còn thấp hơn cơ.”
“Vậy thì viết séc đi!”
Lâm Hữu Uyển tỏ vẻ tủi thân: “Séc là của công ty, dùng để trả khoản đền bù thì cổ đông sẽ không đồng ý đâu…”
Tôi lấy máy tính ra bấm.
Mỗi lần trả năm trăm nghìn, năm mươi triệu là phải đến 100 lần.
Mỗi lần đều thế này hả? Tôi với Diệp Tư Trầm phải đến đây 100 lần à?
Còn chưa kể lãi nữa.
Tôi thì thầm với Diệp Tư Trầm một lúc.
Anh quay sang Lâm Hữu Uyển, lạnh giọng: “Cô cũng xảo quyệt đấy.””Vì muốn gặp tôi nên dùng đủ chiêu trò, còn quá tham lam.” “Muốn gặp tôi 100 lần? Cô nghĩ tôi là khỉ trong sở thú để cô thích thì ngắm à?”
Tôi nhìn Diệp Tư Trầm với vẻ mặt kiểu “cụ già nhìn điện thoại trên tàu điện”.
Quả nhiên đầu óc anh ta có lối đi riêng!
Lâm Hữu Uyển hình như cũng mất kiểm soát.
Thậm chí còn đáp lại: “Trả tiền cho anh là được chứ gì, mỗi lần đến, tôi cho thêm một vạn!”
Tôi nói: “Em gái à… Anh ấy là thái tử nhà đại gia, thiếu gì cái một vạn đó?”
“Giao dịch thành công!”
Tôi: “???”
Diệp Tư Trầm ghé sát tai tôi thì thầm: “Một vạn đó cho em tiêu vặt.”
Ừm, vậy thì tạm chấp nhận được.
12
Trước cổng biệt thự nhà họ Lâm.
Diệp Tư Trầm nói anh không thể ăn tối với tôi được.
Hôm nay có tiệc gia đình.
Tôi lập tức bừng sáng, mắt long lanh nhìn anh: “Là bạn gái của anh, em có thể đi cùng không?”
Nếu đi được thì có thể gặp Diệp Tư Hàn không?
Lâm Hữu Uyển, đang tiễn chúng tôi ra cổng, chen vào: “Là em gái bạn gái của anh, em đi cùng được không?”
Tôi quay người, đá cô ta một phát, bay ngược vào sân nhà họ Lâm.
Diệp Tư Trầm liếc tôi: “Mới quen có mấy ngày mà đòi vào cửa nhà rồi, còn là giả nữa.”
Tôi vỗ ngực: “Giả mới tốt chứ, chỉ đâu đánh đó.” “Mấy nhà giàu như các anh, chắc chuyện rối rắm đầy ra.” “Cái gì anh ghét, cứ giao hết cho em!”
Diệp Tư Trầm nhìn tôi một lúc.
Bất ngờ nói: “Đừng vỗ nữa, vốn đã phẳng rồi.”
“Hả?”
Một giây sau tôi hiểu ra.
Tôi tặng cho anh ta một cú đánh đầu đầy lực. “Anh mới phẳng! Cả nhà anh phẳng!”
Diệp Tư Trầm bắt đầu cởi cúc áo, bày tỏ khao khát thắng thua:
“Không phục thì thi đi!”
“Phục! Em phục rồi!”
Ngực anh đúng là bự thật.
Nhưng mặt anh còn dày hơn cả cơ bắp.
“Đừng có đánh trống lảng!” Tôi bắt đầu nằm lăn lộn ăn vạ: “Không cần biết! Em muốn đến nhà anh!” “Anh mà không cho, hôm nay em chết ở đây luôn!”
Tôi nằm hình chữ đại dưới đất, nhắm tịt mắt.
Diệp Tư Trầm tức đến nỗi bất lực, lấy mũi giày khẽ đá đá tôi:
“Được rồi được rồi, dậy nhanh lên đi!”
12
Tôi và Diệp Tư Trầm lôi kéo nhau lên xe.
Anh lái xe.
Tôi lướt điện thoại.
Một giây sau, hot search nổ tung.
#Tin độc quyền: Thái tử gia và bạn gái đánh nhau giữa phố#
#Nghi ngờ chia tay#
#Tôi có cơ hội rồi đúng không#
#Chọn tôi đi Thái tử gia ơi#
Kèm theo ảnh tôi đập đầu Diệp Tư Trầm. Còn ảnh tôi nằm đất, anh ta lấy mũi chân đá nhẹ.
Cảnh khẩu chiến, kéo nhau, đủ kiểu.
Trời đất…
Tôi bấm vào tài khoản người đăng. Không phải chứ? Chính là tài khoản của Lâm Hữu Uyển!
Cô ta lén chụp lại tôi với Diệp Tư Trầm?
Mấu chốt là — Cô ta chụp Diệp Tư Trầm thì đẹp trai ngời ngời. Còn tôi thì xấu không tả nổi!
Rõ ràng là có thù riêng rồi!
Tôi nhắn tin cho Lâm Hữu Uyển: “Rửa cổ sạch sẽ vào! Mai tôi đến lấy tiền, rồi sẽ vặn cô thành bánh xoắn!”
Lâm Hữu Uyển: “(Mặt đáng thương) Chị hung dữ quá, Hữu Hữu sợ hãi đó~”
Tôi lười trả lời cô ta. Dù sao thì tôi còn có chuyện quan trọng hơn.
Nhỡ đâu lát nữa gặp được Diệp Tư Hàn…
Mình nên nói: ‘Lâu rồi không gặp’ à?
Hay là cứ cho anh ta một cái bạt tai thật mạnh nhỉ? Kết quả là, rõ ràng tôi đã suy nghĩ quá nhiều.
Chưa gặp được Diệp Tư Hàn, lại gặp trọn gia đình Lâm Hữu Uyển.
Lâm Hữu Uyển mặc váy công chúa trắng, búi tóc củ tỏi, trông ngoan ngoãn như thiên thần.
Vừa thấy tôi, cô ta đã nhiệt tình đứng dậy: “Chị đến rồi à.”
Tôi cười mà như không cười, qua kẽ răng nặn ra vài từ: “Lại bày trò gì nữa đây?”
Lâm Hữu Uyển vẫn giữ nụ cười: “Chị là con dâu nhà họ Diệp, em và mẹ đương nhiên đến gặp thông gia rồi.” “Hôm nay có một điều bất ngờ dành cho chị đó nha~”
Ha ha, bất ngờ đâu không thấy, chỉ thấy muốn hết hồn.
Hóa ra bữa tiệc gia đình hôm nay… là với nhà họ Lâm???
Diệp Tư Trầm ho nhẹ một tiếng, quay sang một người phụ nữ thanh lịch đoan trang:
“Mẹ, đang làm gì vậy?”
Phu nhân nhà họ Diệp nhìn anh, lại nhìn tôi: “Cháu là Lâm Tử Vi?”
Tôi gật đầu.
“Trông cũng được, sinh con chắc sẽ xinh.”
Hả???
Không phải chứ… Mới quen được mấy ngày, đã nhảy tới bước sinh con luôn rồi à?
Có ai hỏi ý kiến tôi chưa???
“Quy tắc của nhà họ Diệp.” “Sinh một đứa, ba trăm triệu.” “Sinh bao nhiêu, trả bấy nhiêu.”
Nếu là vậy thật… chắc cũng không cần hỏi ý tôi, mà phải hỏi ý Diệp Tư Trầm.
Tôi lén bước ra sau lưng anh, nhỏ giọng hỏi: “Không biết công tử có ý định gì ạ?”
Diệp Tư Trầm đáp gọn lỏn: “Không có gì.”
Lâm Hữu Uyển cười trộm lén lút: “Ba trăm triệu ít quá, bạn gái tôi phải ba tỷ!”