7
Tôi bị đưa vào phòng bao trong một khu giải trí.
Vừa mở cửa bước vào, Diệp Tư Trầm vừa vặn đánh một cú bi vào lỗ.
Anh ta quay đầu huýt sáo với tôi:”Yo, bạn gái tới rồi nè.”
Tôi cười cứng đờ.
Vừa định nói chuyện nhận nhầm người thành anh trai anh ta.
Thì nghe anh ta nhận một cuộc gọi, gắt gỏng mắng: “Đừng có nhắc đến Diệp Tư Hàn với tao!”
“Hắn là hắn, tao là tao!” “Nói nhiều nữa, tao giết hắn bây giờ!” “Không chỉ hắn, ai từng tiếp xúc với hắn, tao cũng giết hết!”
Ơ không…
Anh trai à, sao anh lại tàn bạo thế này…
Diệp Tư Trầm cúp máy, ném cho tôi một cây gậy bi-a.
“Chơi một ván với tôi.” “Cô thắng, tôi làm bạn trai cô.” “Cô thua, cô làm bạn gái tôi.”
Cái này là giở trò lưu manh đấy à?!
Tôi hắng giọng: “Diệp thiếu gia, chuyện cái xe… là hiểu lầm thôi.”
Diệp Tư Trầm: “Tôi biết mà, cô là muốn thu hút sự chú ý của tôi chứ gì.” “Nhưng cô là người đầu tiên dám đập xe tôi đấy, gan cũng to đấy, tôi thích.”
Có xu hướng bị ngược hả?
Thần kinh!
“Mấy lời anh vừa nói… cũng là hiểu lầm thôi.”
Anh ta liếc mắt nhìn tôi: “Ý là gì, cô đơn thuần thích tôi? Say rượu tay trượt, gạch rơi trúng kính xe tôi?”
???
Tưởng tượng giỏi thế cơ?
Tôi vừa định phản bác, thì anh lại chen vào: “Còn cái câu chia tay gì gì đó là sao? Mới yêu đã bị đá, tính chơi chiêu gây chú ý lần hai hả?” “Chiêu trò cũng lắm đấy, cô nhóc nghịch ngợm!”
Giữa mùa hè mà tôi nổi hết da gà.
Tên này đúng là đầu óc có vấn đề.
Xác nhận 100%.
Tôi nghiêm túc nói: “Dù sao cũng là chia tay rồi, tôi đền tiền xe cho anh.”
Diệp Tư Trầm nhìn tôi từ đầu đến chân.
Cây gậy bi-a quăng lên bàn.
Anh ta ngồi nửa mông lên mép bàn, cười đểu: “Ồ, lại là chiêu gì nữa đây?” “Lâm Tử Vi, trong ba tiếng cô bỏ trốn vừa rồi…” “Tôi – Diệp Tư Trầm – đã nắm rõ hết thông tin về cô!” “Cô chẳng có đồng nào, lấy gì đền?” “Không lẽ, lấy chính cô đền?”
Nắm rõ cả thông tin mà không biết tôi là chị dâu anh cơ đấy!
Trong lòng tôi khinh bỉ.
Bên ngoài thì vẫn bình tĩnh như chó già.
“Cùng lắm thì tôi viết giấy nợ cho anh.” “Đừng khinh thường con gái nghèo!” “Sớm muộn gì tôi cũng trả hết!”
Nếu thật sự trả không nổi… thì coi như chưa nói gì.
Dù sao tôi giờ cũng thân tàn ma dại.
Diệp Tư Trầm hừ một tiếng.
Lúc này, một tên vệ sĩ sắc mặt kỳ lạ bước vào phòng:
“Thiếu gia… có chuyện này… không biết có nên nói không…”
“Có gì thì nói!”
“Chiếc xe anh yêu quý… vừa bị đập rồi.” “Chính là chiếc phiên bản giới hạn, trị giá 50 triệu đó…”
Chưa nói xong, Diệp Tư Trầm đã lao thẳng ra ngoài.
Mười phút sau.
Hot search lại nổ tung.
Một đoạn clip đập xe kèm caption:
【Đứa nào ngu thế, ông đây giết chết mày!】 【Toàn mạng truy nã!】 【Đền tiền ngay cho ông!】
Tôi vừa xem clip liền cười sặc.
Đâu phải ai xa lạ.
Là cô em gái thân yêu của tôi – Lâm Hữu Uyển.
Tôi hí hửng chạy đến tìm Diệp Tư Trầm:
“Tôi giúp anh tìm ra người đập xe rồi, anh xóa khoản đền xe của tôi được không?”
Có vẻ chiếc xe đúng là bảo bối của anh ta.
Anh ta đồng ý luôn không suy nghĩ.
Thế là mới có cảnh tượng hôm nay.
8
Ký ức chợt ùa về.
Sắc mặt Diệp Tư Trầm hơi khó coi: “Cô tưởng nhầm tôi là ai vậy?”
Tôi không dám nói là anh trai anh ta, liền nói đại là một ngôi sao nào đó.
Anh ta khịt mũi: “Sao? Biết đâu là phẫu thuật chỉnh hình theo mặt tôi đấy!” “Dù sao tôi cũng đã tuyên bố khắp mạng là cô là bạn gái tôi rồi.” “Giờ mà chối thì tôi mất mặt lắm chứ?”
“……”
“Thế này đi, cô giả làm bạn gái tôi, tôi trả một ngày một vạn được không?”
Tôi tròn mắt, chết lặng.
Có vụ tốt như này sao?
Anh ta nhíu mày: “Gì đấy, chê ít à?”
“Vậy hai vạn?”
“……”
“Năm vạn! Không thể hơn nữa!” “Cô mà từ chối nữa, tôi liền…”
Tôi lập tức giơ tay chào kiểu bảo vệ: “Rõ rõ rõ! Cam kết hoàn thành nhiệm vụ!”
Diệp Tư Trầm hừ một tiếng đầy kiêu ngạo: “Lên xe!”
Trên đường đi.
Diệp Tư Trầm bảo tôi chụp một tấm hình chung để đăng “công bố chính thức”.
Dù sao lương ngày 50 nghìn, yêu cầu của kim chủ phải tuân theo.
Chụp xong tôi mở WeChat.
Vừa nhìn đã thấy tin nhắn ghim đầu tiên của mình.
Ghi chú: Tiểu Hàn Hàn.
Tôi nghiến răng, đăng ảnh chụp lên vòng bạn bè.
Còn cố ý tag Diệp Tư Hàn.
Hừ!
Đồ cặn bã!
Không ngờ đúng không, trong lúc anh mất tích, tôi lại trở thành bạn gái em trai anh!
9
Tôi hí hửng nghĩ, chắc anh ta nhìn thấy sẽ phải sốc và nhảy dựng lên.
Kết quả…
Chờ suốt một ngày một đêm, cái tên đó không có chút động tĩnh nào!
Tôi không nhịn được mà nhắn tin cho anh ta: “Đừng có giả chết, thấy bài đăng vòng bạn bè rồi chứ?”
Phản hồi lại tôi là một dấu chấm than đỏ.
Và một tin nhắn kèm theo — “Hiện bạn không phải là bạn bè của người này.”
Tôi như nổ tung tại chỗ!
Mẹ nó, thế là bị xóa bạn rồi hả?
Rõ ràng mấy hôm trước còn gửi tin nhắn được cơ mà.
Vậy là xóa trước khi công khai? Hay sau khi công khai?
Vấn đề này với tôi rất quan trọng!
Tôi tức giận suốt năm phút, rồi điên cuồng bấm “Thêm bạn” trở lại, còn ghi chú một tràng chửi rủa dài dằng dặc.
Bẩn đến cỡ nào có bẩn đến cỡ đó.
Đúng lúc đó, Diệp Tư Trầm gọi điện đến: “Xuống đây, đi chơi với tôi.”
Tôi lập tức đổi giọng: “Dạaa, em xuống liền nè~”
Cái gọi là đi chơi của anh ta, chính là dắt tôi đến trung tâm thương mại, điên cuồng mua sắm.
Dĩ nhiên, toàn là mua cho tôi.
Anh ta nói, tôi đã là bạn gái của anh ta, thì chính là thể diện của anh ta.
Phải mặc cái tốt nhất, dùng cái tốt nhất, ăn cái tốt nhất, mọi thứ đều phải tốt nhất.
Với phương châm có phúc mà không hưởng là đồ ngốc, tôi cũng không khách sáo gì, nhận hết không sót món nào.
Chỉ cần động vài câu mồm, là đã có đủ “giá trị cảm xúc” cho anh ta rồi:
“Cảm ơn anh yêu~”
“Có anh thật tuyệt~”
“Thích lắm luôn á~”
“Yêu chết mất thôi~”
Vụ chi tiền điên cuồng lần này của Diệp Tư Trầm lại một lần nữa làm bùng nổ hot search.
#Thái tử gia cưng chiều đỉnh cao#
#Mua mua mua, chiều quá đáng#
#Ngôn tình thành hiện thực#
Trở về xe, Diệp Tư Trầm vênh váo nói: “Lần này yêu anh chết đi được rồi chứ?”
Tôi nịnh nọt hết cỡ: “Không chỉ yêu anh đâu, em còn yêu tám đời tổ tông nhà anh luôn!”
Tai Diệp Tư Trầm hơi đỏ lên: “Khụ khụ, họ thì khỏi, yêu mình anh là được rồi.”
Tôi nghiêng đầu.
Nhìn cái mặt nghiêng giống hệt Diệp Tư Hàn của anh ta.
Không nhịn được hỏi: “Nè, nhà anh có mấy anh em vậy—”
Chưa hỏi xong.
Điện thoại reo, là Lâm Hữu Uyển gọi đến.
“Là Diệp thiếu gia đó hả, tôi tìm chị tôi, Lâm Tử Vi.”