Nhưng khi ấy, cả hai chẳng ai nhận ra — đó chính là “thích”.
Nghĩ tới đây, Trình Đồ Nam ngẩng đầu lên, dứt khoát mở miệng, không hề nể nang:
“Bọn tôi sẽ không đính hôn với cô đâu, tốt nhất cô nên dẹp cái hy vọng đó đi. Trước kia chỉ là cảm thấy cô khác với người ngoài, cảm thấy chỉ có cô là hiểu được bọn tôi. Nhưng giờ tôi đã biết, người tôi luôn thích là An An. Thế nên, dù có chết, tôi cũng sẽ không đồng ý cưới cô.”
Từ Bồi Phong cũng gật đầu theo, giọng nói lạnh lùng không kém:
“Nếu cô muốn kết hôn theo sắp đặt, bọn tôi có thể giới thiệu vài người trong giới gia tộc cho cô, nhưng tuyệt đối không phải là bọn tôi. Giữa chúng ta, không có khả năng.”
Lục Chiêu Chiêu sững người, đứng chết trân tại chỗ, không thể tin vào những gì mình vừa nghe.
Sao có thể như vậy chứ?
Trước đây Trình Đồ Nam và Từ Bồi Phong đối xử với Lục Thập An lúc nào cũng lạnh nhạt, Lục Chiêu Chiêu còn từng ngây thơ nghĩ rằng có lẽ người họ thật sự thích là cô.
Cô ta đã cố gắng hết sức để lấy lòng họ, muốn đi vào trái tim họ.
Nhưng giờ, tất cả đều thay đổi rồi.
Những lời họ từng nói với Lục Thập An, giờ lại từng câu từng chữ dành cho cô ta.
Lục Chiêu Chiêu gần như không thể tiếp tục duy trì lớp vỏ ngọt ngào. Trong giọng nói của cô ta bắt đầu lộ ra chút cay nghiệt:
“Nhưng Lục Thập An đã kết hôn rồi! Giữa hai người và cô ta, đã không còn khả năng nữa.”
Nghe vậy, sắc mặt Trình Đồ Nam và Từ Bồi Phong lập tức trầm xuống.
“Không thể nào. Tình cảm mười mấy năm của bọn tôi với An An, sao có thể nói bỏ là bỏ.”
Ánh mắt Từ Bồi Phong lạnh tanh, nhìn Lục Chiêu Chiêu không chút nể nang:
“Lục Chiêu Chiêu, lo giữ cái miệng của cô lại đi. Chuyện của bọn tôi không đến lượt người ngoài như cô xen vào.”
Không buồn tiếp tục nhìn người phụ nữ trước mặt, Trình Đồ Nam móc điện thoại, gửi một tin nhắn cho bảo vệ.
Chẳng mấy chốc, mấy bảo vệ đã có mặt. Họ lạnh lùng bước đến, không chút khách sáo kéo tay Lục Chiêu Chiêu.
“Thưa cô, mời cô rời đi.”
Lục Chiêu Chiêu bị lôi đi, cô ta vùng vẫy, quay đầu nhìn lại mấy lần.
Khó khăn lắm cô ta mới có được tất cả những điều này, sao có thể buông tay được chứ!
Cô ta âm thầm thề trong lòng.
Trình Đồ Nam, Từ Bồi Phong… Tôi nhất định sẽ quay lại bên cạnh hai người!
Chương 16
Trong phòng lại rơi vào im lặng đến đáng sợ, không ai nói một lời, thời gian như đông cứng lại. Chỉ còn tiếng thở nặng nề của hai người vang lên giữa không gian tĩnh lặng.
Suốt mấy ngày liền, họ không biết đã nhắn cho Lục Thập An bao nhiêu tin, nhưng tất cả đều như đá ném ao bèo, không có bất kỳ hồi đáp nào.
Từ Bồi Phong nhìn chằm chằm vào khung chat trống rỗng trước mặt, ánh mắt đầy hối hận.
Lần cuối cùng họ nói chuyện với Lục Thập An, là khi cô ấy bị thương nặng, vậy mà họ lại sai cô mua đồ ăn cho Lục Chiêu Chiêu, chẳng thèm quan tâm một câu nào đến cô.
Thấy cô đập vỡ cửa xe, họ cứ ngỡ lại là cô giở chứng giận dỗi, không hề hay biết hôm đó cô bị thương nghiêm trọng đến thế.
Bây giờ nhìn lại những tin nhắn “quan tâm” mà Lục Chiêu Chiêu từng gửi…
Từng dòng, từng chữ…
Họ mới hiểu — phụ lòng một người thật lòng, là cảm giác đau đớn đến vậy.
Trình Đồ Nam gọi điện cho Lục Thập An hết lần này đến lần khác, nhưng không có ai nghe máy. Cuối cùng, thậm chí anh còn bị chặn số.
Từ Bồi Phong cũng thử, nhưng kết quả vẫn giống nhau.
Bất đắc dĩ, họ chỉ còn cách mượn điện thoại của cô giúp việc để gọi thử — may mắn là lần này kết nối được.
Đầu dây bên kia im lặng không nói gì. Tim cả hai lập tức nhảy lên tận cổ họng.
Họ ra hiệu cho cô giúp việc cất tiếng trước…
“Xin chào, có phải là cô Lục Thập An không? Cậu Trình Đồ Nam và cậu Từ Bồi Phong vừa gặp tai nạn xe, bị thương rất nặng, cô có thể đến thăm họ được không?”
Trình Đồ Nam và Từ Bồi Phong hồi hộp chờ phản hồi từ đầu dây bên kia, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
Một giọng nam trầm thấp vang lên.
“Trình Đồ Nam, Từ Bồi Phong, bị bệnh thì lo mà chữa đi, đừng làm phiền vợ tôi nữa!”
Sau đó là tiếng xột xoạt vang lên. Lục Thập An luống cuống tìm người bên cạnh, cho đến khi chạm được vào vòng eo của Cố Trung Lễ mới yên tâm ngủ tiếp.
Giọng cô hơi lười biếng, mang theo chút buồn ngủ, nhưng lại chứa đầy sự ỷ lại.
“Chồng à… ai thế, phiền quá… còn không chịu ngủ nữa.”
Cố Trung Lễ dịu dàng nhìn người phụ nữ trong vòng tay, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, ôm cô chặt hơn một chút.
“Bảo bối ngoan, là lỗi của anh. Ngoan nào, ngủ tiếp đi.”
Anh nhẹ nhàng dỗ dành cô cho đến khi hơi thở của cô dần ổn định lại, rồi mới khẽ khàng cúp máy.
Ở đầu dây bên này, cô giúp việc rụt rè đưa lại điện thoại cho hai người, ánh mắt lộ rõ vẻ e dè sợ hãi.
Trình Đồ Nam nhận lấy điện thoại, nhìn dòng chữ “kết thúc cuộc gọi” trên màn hình, tức giận đập mạnh điện thoại xuống đất.
“Một tiếng ‘rắc’, màn hình nứt toác — nhưng trái tim anh, còn vỡ vụn hơn thế.”
Từ Bồi Phong hai mắt đỏ ngầu, nắm chặt tay thành quyền, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay mà hoàn toàn không cảm thấy đau.
Suốt đêm, hai người cứ uống rượu không ngừng, như thể dùng men cay để xoa dịu nỗi đau trong lòng. Uống đến đỏ bừng cả mặt vẫn chưa chịu dừng.
Rượu men theo khoé môi nhỏ xuống, rơi lộp bộp xuống sàn nhà.
Trong cơn say, nỗi đau tạm thời bị che mờ, nhưng đồng thời, họ lại càng tỉnh táo hơn mà nhận ra — thứ quý giá nhất, họ đã thật sự đánh mất rồi.
Sáng hôm sau.
Có lẽ là men rượu khiến người ta liều lĩnh, hoặc cũng có thể do trong lòng vẫn còn vương chút không cam lòng, Trình Đồ Nam và Từ Bồi Phong gọi xe, phóng thẳng đến nhà Cố Trung Lễ.
Tiếng gõ cửa dồn dập phá tan sự yên tĩnh của buổi sáng tại nhà họ Cố.
Cô giúp việc ra mở cửa, vừa thấy là hai cậu chủ kia, liền lộ rõ vẻ khó xử. Cô không dám đắc tội, vội vàng đỡ hai người vào trong, rồi chạy thẳng lên lầu thông báo cho Cố Trung Lễ.