Sao lại đi làm tiểu tam người ta! Phải phong sát loại nghệ sĩ như vậy!”

Đọc đến đây, Phó Thời Tự cảm giác như toàn thân bị hút sạch máu.

Anh siết chặt điện thoại, cố gắng nói điều gì đó với Lê Thanh Hoan:

“Tiểu Hoan, anh… anh có thể giải thích…”

Nhưng bắt gặp ánh nhìn châm biếm và lạnh lẽo của cô, môi anh run lên, rồi chẳng thốt nổi một lời.

Trong mắt anh, chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng và hối hận sâu thẳm.

Bên kia, người quản lý của Kỷ Như Yên ném tới vài tập văn bản – toàn là thông báo chấm dứt hợp đồng đại ngôn.

Kỷ Như Yên lập tức sụp đổ:

“Anh Thời Tự, Tam ca, mau giúp em gỡ hot search đi!

Các nhãn hàng đều chuẩn bị hủy hợp đồng với em rồi!”

Kỷ Trì Châu nhàn nhạt liếc cô ta một cái, khóe môi nhếch lên:

“Tam ca? Kỷ Như Yên, cô chỉ là con gái của người giúp việc nhà họ Kỷ thôi.

Chiếm vị trí của thiên kim thật sự nhiều năm như thế, đến lúc trả lại rồi.”

Không khí lặng như tờ, mọi người xung quanh bắt đầu xì xào.

Sắc mặt Kỷ Như Yên xám ngoét, lạnh như tro tàn.

Cô ta không ngờ, Kỷ Trì Châu đã điều tra tất cả từ lâu!

Cô ta siết chặt nắm tay, hoảng loạn nhìn về phía Phó Thời Tự.

Thấy anh vẫn ngồi im, nét mặt trống rỗng, lòng cô ta càng rối bời.

Cô cố gắng lấy lại bình tĩnh, gượng cười:

“Tam ca, trò đùa của anh chẳng vui chút nào.

Anh không thể vì bênh chị Thanh Hoan mà bịa đặt nói xấu em như thế được!”

Đúng lúc ấy, cha con nhà họ Kỷ vừa đến, nghe trọn câu cuối cùng.

Sắc mặt lập tức biến đổi.

“Kỷ Trì Châu, cậu đang nói linh tinh gì vậy?”

Cha Kỷ giận dữ quát, ánh mắt khinh miệt lướt qua người Lê Thanh Hoan, hừ lạnh một tiếng đầy chán ghét.

“Cho dù là đùa, cũng phải có mức độ!

Con đính hôn cũng nên chọn người môn đăng hộ đối, chứ không phải là thứ mèo chó gì cũng vớ về.

Con tưởng nhà họ Kỷ là bãi rác chắc?”

Ngực Lê Thanh Hoan khẽ nghẹn lại, đang định lên tiếng phản bác.

Bỗng bàn tay ấm áp nắm lấy tay cô, cô cứng đờ cả người.

Chỉ nghe giọng lạnh lùng pha lẫn mỉa mai của Kỷ Trì Châu vang lên, từng chữ như dao cứa:

“Anh hai, năm đó anh lén lút với người giúp việc, đem con gái ruột của mình vứt vào trại trẻ mồ côi, còn ép chết chị dâu.

Lại còn vì một đứa con không phải máu mủ mà sống tử tế bao năm nay.

Nếu nói ai giỏi vớ rác thì anh phải đứng đầu!”

“Lê Thanh Hoan là con gái ruột của anh.

Tôi giúp anh tìm về, nói cho cùng anh còn phải cảm ơn tôi đấy.”

Kỷ Trì Châu hôm nay cố ý mời truyền thông đến truyền hình trực tiếp.

Lời vừa dứt, ánh đèn flash và tiếng máy ảnh chớp tắt liên hồi, phóng viên phấn khích không muốn bỏ lỡ drama siêu to khổng lồ này.

Sắc mặt Cha Kỷ trắng bệch trong chớp mắt, ánh mắt né tránh khi bắt gặp ánh nhìn lạnh như băng của lão gia.

Ông ta cố cứng cổ cãi lại:

“Kỷ Trì Châu, cậu nói vớ vẩn cái gì vậy?

Chị dâu cậu là tự sát do trầm cảm sau sinh, không liên quan gì đến tôi!”

“Với lại, Như Yên là con gái tôi, ruột thịt thì tôi không nhận ra chắc?”

Kỷ Trì Châu đưa tay chỉ lên màn hình lớn.

Kết quả xét nghiệm ADN rõ rành rành, chữ đen trên nền trắng khiến ai cũng phải chết lặng.

Anh cười nhạt đầy khinh miệt:

“Người giúp việc tốt của anh đã cấu kết với tình nhân để chỉnh sửa kết quả ADN.

Phải công nhận anh cũng thật khổ, nuôi hộ đứa con của người khác bao năm.”

Lời anh vang lên rõ ràng như tiếng sấm, xuyên thẳng vào tai từng người trong đại sảnh.

Đặc biệt là bức ảnh Kỷ Như Yên và một người đàn ông xa lạ có gương mặt giống nhau như đúc, chẳng cần thêm lời nào cũng đủ hiểu.

Sắc mặt cha Kỷ xám ngoét như tro, cả người lảo đảo như sắp ngã.

Kỷ Trì Châu lạnh lùng nhìn ông ta, uy lực trên người không cần cố gắng vẫn tỏa ra rõ rệt:

“Anh hai, năm đó anh vì một đứa con không máu mủ mà ruồng rẫy con gái ruột.

Giờ anh còn định tiếp tục sai lầm đó đến bao giờ?”

Cha Kỷ ngước nhìn Lê Thanh Hoan, cuối cùng cũng nhận ra cô có đến tám phần giống người vợ quá cố.

Nghĩ đến cái chết của vợ, ông ta nhắm mắt lại, vội vàng dời ánh nhìn, không dám nhìn thẳng vào cô thêm nữa.

Thần sắc ông ta, không nghi ngờ gì nữa, đã tiết lộ phần nào sự thật.

Mặt Kỷ Như Yên trắng bệch, đôi mắt đẫm lệ ngước nhìn Kỷ Trì Châu.

Cô ta lắp bắp, như thể sắp òa khóc đến nơi:

“Tam ca, rõ ràng em là do anh nhìn thấy lớn lên.

Tình cảm đôi khi còn hơn cả huyết thống mà.

Anh thật sự nhẫn tâm đuổi em ra khỏi nhà họ Kỷ sao?”

Kỷ Trì Châu như đang suy nghĩ gì đó, nhẹ gật đầu:

“Đúng, tình cảm quan trọng hơn tất cả.”

Lê Thanh Hoan nghe vậy, tim lập tức trầm xuống.

Cô cố rút tay ra, nhưng anh lại siết chặt, khiến cô không thể thoát.

Cô ngẩng đầu, trong mắt Kỷ Trì Châu chỉ có hình bóng của cô, giọng nói cũng dịu đi đôi phần:

“Tôi chỉ giúp vợ của tôi thôi.”

Ánh mắt anh lạnh lùng quét qua Kỷ Như Yên và Phó Thời Tự, từng chữ lạnh băng như băng tuyết thấm vào xương:

“Hai người bắt nạt cô ấy nhiều lần như vậy, tôi sẽ từ từ tính sổ.”

Trái tim Lê Thanh Hoan khẽ run, rồi dần dần được sưởi ấm bởi một luồng hơi ấm dịu dàng.

Lão gia nhà họ Kỷ nãy giờ vẫn im lặng, giờ đây khuôn mặt trầm xuống:

“Tiệc đến đây là hết. Trì Châu, lên thư phòng với ta.”

Nói xong liền quay người lên lầu.

Kỷ Trì Châu thả tay Lê Thanh Hoan ra, đưa cô ánh mắt trấn an, rồi đi theo.