Phó Thời Tự không thể ngồi yên, lập tức nắm lấy tay người bạn thân bên cạnh:
“Đi tìm chị dâu mấy cậu thử xem, cô ấy…”
Câu nói còn chưa dứt, đã thấy hai bóng người dừng lại trước mặt.
Giọng nói trầm ổn của Kỷ Trì Châu cùng mùi nước hoa quen thuộc đồng thời ập tới.
Phó Thời Tự run lên một cái, ngẩng đầu theo bản năng.
Anh thấy người vợ mà mình ngày đêm mong nhớ, giờ đang khoác tay Kỷ Trì Châu, mặc váy cưới trắng tinh, đứng sừng sững trước mặt anh.
Câu nói chưa hoàn chỉnh của Kỷ Trì Châu vang lên như sấm đánh bên tai:
“Giới thiệu với anh, đây là vợ tôi – Lê Thanh Hoan.”
Cả hội trường bỗng chốc xôn xao.
“Tam thiếu gia nhà họ Kỷ đính hôn đột ngột như vậy, tôi cứ tưởng vị hôn thê là thiên kim nhà nào cơ!”
“Sao lại là Lê Thanh Hoan? Cô ta chẳng phải vợ của Phó Thời Tự sao?”
“Đúng đấy, chưa nghe nói hai người ly hôn mà? Tam thiếu gia nổi tiếng sạch sẽ, sao lại chọn người đàn bà lăng nhăng như cô ta?”
“Nhỏ tiếng thôi! Bây giờ cô ta là người của Tam thiếu rồi!”
Giọng nói luôn dịu dàng của Kỷ Như Yên cũng không kìm được mà cao vút lên đầy sắc bén:
“Tam ca, anh nhầm rồi phải không? Người đứng cạnh anh sao lại là Lê Thanh Hoan?”
Phó Thời Tự chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, tai ù đi, mọi âm thanh như bị bóp nghẹt.
Ánh mắt dịu dàng Lê Thanh Hoan nhìn Kỷ Trì Châu khiến tim anh đau nhói như bị dao cứa.
Anh cố điều khiển xe lăn tiến lại gần, vội nắm chặt tay cô, nụ cười trên môi méo mó như khóc:
“Vợ à, Tiểu Hoan, em đang đùa đúng không?”
“Chắc chắn là đóng kịch thôi, phải không? Em sắp tham gia show truyền hình mới à? Làm sao em có thể đính hôn với người khác?”
Giọng nói chứa đầy hoảng loạn và không thể tin nổi.
Lê Thanh Hoan mạnh mẽ rút tay về, ánh mắt bình thản nhìn anh:
“Phó Thời Tự, đơn ly hôn là do chính tay anh ký.”
Đồng tử anh co rút, lắc đầu liên tục, gần như là hét lên phản bác:
“Không thể nào! Anh chưa từng ký đơn ly hôn! Anh yêu em đến vậy, sao có thể đồng ý chia tay?”
Kỷ Trì Châu liếc mắt ra hiệu, luật sư bước lên với túi tài liệu trong tay.
Phó Thời Tự chết lặng, bàn tay đặt trên đầu gối nắm chặt đến run rẩy.
Não bộ vốn rối loạn đột nhiên như có luồng sáng đánh thức, từng mảnh ký ức ồ ạt ùa về.
Vị luật sư nổi danh trong giới từng xuất hiện trong phòng bệnh của Lê Thanh Hoan, lướt qua anh.
Anh từng nghĩ rằng, Lê Thanh Hoan đã tha thứ cho mình, mới không chút do dự ký tên vào tập tài liệu kia.
Cô còn bảo anh kiểm tra lại, nhưng lúc đó đầu óc anh toàn là chuyện của Kỷ Như Yên, làm gì còn tâm trí quan tâm đến thứ khác.
Nào ngờ, điều cô muốn – lại là tự do.
Kỷ Như Yên thấy Phó Thời Tự mãi không dám nhận tập hồ sơ, liền tự mình bước lên cầm lấy.
Vừa mở ra, nhẫn cưới, giấy chứng nhận phá thai và giấy ly hôn đồng loạt rơi ra.
Trong mắt cô ta lóe lên một tia hưng phấn điên dại, nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ lo lắng, đưa đồ đến trước mặt Phó Thời Tự, giọng mềm mại:
“Anh à, anh xem đi, chị Thanh Hoan… ngay cả đứa con cũng bỏ rồi…”
Ánh sáng trong mắt Phó Thời Tự vụt tắt, cả người như bị rút cạn sức lực.
Anh nhìn Lê Thanh Hoan với vẻ không thể tin nổi:
“Tại sao chứ? Vợ à, tại sao lại ly hôn? Tại sao em lại… giết chính đứa con của chúng ta…
Đó là đứa trẻ mà chúng ta đã đợi suốt năm năm trời mà!”
Lê Thanh Hoan khẽ run, nhớ đến đứa con bị chính tay mình từ bỏ, vành mắt đỏ hoe, khóe môi lại nhếch lên một nụ cười mỉa mai:
“Phó Thời Tự, tờ giấy chứng nhận phá thai đã nằm trong ngăn tủ đầu giường suốt một tháng, đến giờ anh mới nhớ ra để hỏi tại sao à?”
“Hừ, cũng đúng thôi, anh còn đâu tâm trí, trái tim anh bấy lâu nay đều đặt trên người Kỷ Như Yên rồi.”
Ánh mắt Phó Thời Tự khẽ dao động, giọng nghẹn lại:
“Vợ à, cô ấy chỉ là ân nhân cứu mạng của anh, người anh yêu luôn là em…”
Nghe thấy từng tiếng “vợ à” từ miệng anh, Kỷ Trì Châu đứng bên cạnh khẽ nhếch môi, buông một tiếng khinh miệt:
“Phó Thời Tự, khi anh cùng Kỷ Như Yên lén lút bên nhau, sao không nghĩ đến ngày hôm nay?”
Phó Thời Tự khựng người, giọng run rẩy:
“Không phải như mọi người nghĩ, giữa tôi và cô ấy không có gì cả.”
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt ngờ vực của đám khách, mặt Kỷ Như Yên đỏ bừng lên.
Cô ta yêu Phó Thời Tự nhiều năm, vẫn luôn mơ ước được danh chính ngôn thuận đứng cạnh anh, chứ không phải bây giờ – giữa bao con mắt khinh bỉ, bị xem như “tiểu tam” bị người người chỉ trỏ.
Cô ta nhìn về phía Kỷ Trì Châu, nước mắt lưng tròng:
“Tam ca, anh hiểu lầm rồi. Anh Thời Tự và chị Thanh Hoan tình cảm sâu đậm, em sao có thể xen vào giữa họ? Anh không thể vì muốn bảo vệ chị ấy mà bịa đặt hạ thấp em như vậy!”
Nói xong, ánh mắt cô ta liếc qua giữa Phó Thời Tự và Lê Thanh Hoan, giọng đầy ngụ ý:
“Ngược lại thì sao, Tam ca? Chị Thanh Hoan vừa ly hôn, anh liền đính hôn với chị ấy, hai người chẳng phải đã sớm…”
Phó Thời Tự lập tức siết chặt tay vịn xe lăn, nhớ lại dòng nhắc “ngày tốt lành” trong điện thoại, ánh mắt đang áy náy liền biến thành phẫn nộ.
“Tiểu Hoan! Anh yêu em như thế, sao em có thể phản bội anh?
Chẳng lẽ hai người đã bắt đầu từ cái đêm đấu giá đó rồi à?”
Một tiếng “bốp” vang lên rõ ràng.
Lê Thanh Hoan giáng cho anh một cái tát.
Cô thu tay về, cười lạnh:
“Phó Thời Tự, anh và Kỷ Như Yên quả là trời sinh một cặp, đều giỏi đổ lỗi cho người khác!”
Lời vừa dứt, cả hội trường lập tức bùng nổ.
“Trời ơi, xem Weibo của Lê Thanh Hoan kìa!
Phó Thời Tự và Kỷ Như Yên gian díu từ lâu rồi!”
“Tôi nói rồi mà, nào có ai vì ‘ân cứu mạng’ mà bỏ vợ giữa chừng?
Thì ra là sợ tiểu tình nhân chịu ấm ức!”
“Không chỉ thế, nghe nói toàn bộ hot search vụ đấu giá đều do Tam thiếu nhà họ Kỷ đè xuống.
Phó Thời Tự thì chỉ biết bênh nhân tình thôi!”
“Kỷ Như Yên không phải thiên kim nhà họ Kỷ sao?