Gương mặt Cố Lẫm thoáng hiện lên nét vui mừng.
Nhưng khi nhận ra người bên cạnh cũng quay lại, sắc mặt anh lập tức tối sầm.
Hai người họ nhìn nhau, không khí như có chút cạnh tranh âm thầm.
Tôi ngượng ngùng nói:
“…Ờm, tôi gọi là anh Thẩm mà.”
Ánh mắt Cố Lẫm khẽ run, hiện rõ vẻ khó tin.
Cảm giác như anh đang âm thầm trách móc tôi.
Anh Thẩm cười đáp ngay một tiếng “Ơi!”, rồi hỏi tôi có chuyện gì.
Tôi cũng không để ý đến sắc mặt Cố Lẫm nữa,Lập tức hỏi anh Thẩm: “Anh, bác sĩ chỉnh hình mà anh từng giới thiệu là ai ấy nhỉ?”
“Là bác sĩ Trương.”
Anh Thẩm vừa giúp tôi đăng ký khám, vừa nói: “Ông ấy nổi tiếng mát tay trong phẫu thuật chỉnh hình lắm.”
Xong việc.
Tôi ngẩng đầu lên lần nữa thì thấy—Cố Lẫm hình như bị tổn thương không nhẹ, đã lặng lẽ đẩy xe hàng đi xa.
Tuyết mỏng phủ trên vai anh, nhìn qua trông có chút tội nghiệp.
Về đến nhà.
Cố Tử Châu đưa cho tôi ly trà nóng.
Chỉ còn nửa năm nữa là cậu ấy thi đại học.
Có vẻ như để xoa dịu mối quan hệ với tôi, dạo gần đây cậu thường xuyên sang chỗ tôi học bài.
Trong lúc làm đề, thỉnh thoảng hai chị em cũng trò chuyện vài câu.
Đúng lúc tôi rảnh rỗi.
Tôi lấy một đề tiếng Anh của cậu ấy, cùng làm thử một lượt.
Kết quả của tôi sau đó là…Cố Tử Châu trợn tròn mắt, khen ngợi:
“Không phải chứ, chị? Bài kiểm tra 150 điểm mà chị làm được 142 điểm, chị học tiếng Anh giỏi vậy từ trước à!?”
Tôi “ừ” một tiếng:“Cũng tạm thôi.”
17
Hôm sau.
Sau khi đi bệnh viện tái khám về thì đã 8 giờ tối.
Cố Tử Châu ngoan ngoãn ngồi chờ tôi.
“Chị, kết quả tái khám sao rồi? Sao chị đi lâu vậy?”
“…Không có gì, đều ổn cả.”
Tôi giả vờ hơi luống cuống, định giấu tờ bệnh án đi.
Nhưng Cố Tử Châu phát hiện ra sự bất thường.
Cậu ta giật tờ bệnh án khỏi tay tôi.
Vừa nhìn xong—
Sững người tại chỗ.
【Bệnh nhân bị viêm tủy xương mãn tính xương chày, dẫn đến khiếm khuyết xương, khuyến nghị thực hiện ghép xương.】
“Là sao vậy?”
Cố Tử Châu lo lắng hỏi dồn:“Chị, chân chị rốt cuộc bị sao thế?”
Cậu ta lập tức gọi điện, kéo Cố Lẫm xuống.
Hai người họ cùng nhìn chằm chằm vào tôi,Như muốn đọc ra câu trả lời từ biểu cảm của tôi.
“Tôi là người… từ nhỏ đã bị xui xẻo bám riết.”
“Bây giờ lại mắc viêm tủy xương, cần phải phẫu thuật ghép xương.”
Tôi cười khổ, giọng đầy tuyệt vọng:“Nhưng… nguồn xương khan hiếm như vậy, làm sao có thể tới lượt tôi.”
Căn phòng im phăng phắc.
Bỗng nhiên.
Cố Lẫm nắm lấy vai tôi, giọng nghẹn ngào mà kiên định:“Cố Bạch Tường, khi nào em mới chịu hiểu… em còn có gia đình này cơ mà?!”
“Có thể… dựa vào anh một chút được không?”
Tôi ngẩng đầu, đôi mắt đẫm lệ:
“…Ý anh là gì?”
Cố Lẫm và Cố Tử Châu nhìn nhau, ánh mắt kiên định:“Dùng xương của anh và Tử Châu để ghép cho em.”
Tôi im lặng rất lâu.
Cố Tử Châu sốt ruột:“Chị, chị đồng ý đi!”
Cố Lẫm cũng gật đầu:“Cho bọn anh cơ hội chuộc lại lỗi lầm này.”
Cố Lẫm vòng tay ôm lấy tôi.
Trán tôi tựa nhẹ lên vai anh, cảm giác toàn thân như nóng rực lên.
Tôi khẽ mỉm cười.
Cuối cùng.
Khoảnh khắc này cũng đã đến.
18
Dưới sự sắp xếp của bác sĩ Trương,Cố Lẫm và Cố Tử Châu đã ký giấy hiến xương với tư cách người nhà.
Cùng tôi làm thủ tục nhập viện, chờ đợi lịch phẫu thuật.
Dù đang nằm viện,Cố Lẫm vẫn không quên ôm máy tính làm việc.
Giờ đây anh chẳng khác gì một con nghiện công việc thực thụ, nhưng sự nghiệp đúng là cũng tiến triển thần tốc.
Studio của anh mới thành lập, chủ yếu phát triển các mini app và game nhỏ, mọi thứ đều cần anh đích thân xác nhận.
Cách vài ngày, anh lại chuyển cho tôi một hai ngàn tệ.
“Coi như là tiền tiêu vặt anh trai cho em.”
Cố Lẫm nói với vẻ áy náy:
“So với lúc nhà mình còn giàu, trước đây anh từng cho Cố Tuyết tiền tiêu vặt gấp mấy lần thế này.”
“Nhưng anh sẽ cố gắng hết sức phát triển công ty, để em có thể sống thật tốt.”
So với anh, thì Cố Tử Châu lại nhẹ nhàng hơn nhiều.
Cậu ấy mỗi ngày viết bài tập một chút,Thời gian còn lại thì hoặc đi lấy cơm giúp tôi, hoặc chơi game.
Một ngày nọ.
Trong phòng bệnh xuất hiện một vị khách không mời.