12
Hôm sau, ta đến dự tiệc đúng giờ.
Tướng quân trung nghĩa hiện nay rất được tân hoàng coi trọng, người đến dự tiệc cũng không ít.
Khi mọi người đã ngồi vào chỗ, Giang Thành Phong ôm lấy Tô An An xuất hiện trước mặt mọi người.
Giống như kiếp trước, Giang Thành Phong giới thiệu thân phận của Tô An An.
“Trên đường lưu đày, phu nhân đã che chắn cho ta một mũi tên, đứa con đầu tiên của chúng ta cũng vì vậy mà mất, ta tuyên bố ở đây, cũng xin mọi người làm chứng, sau này ta sẽ đối xử tốt với An An cả đời, một đời một kiếp chỉ có An An.”
Mọi người xôn xao, như kiếp trước, tất cả đều lộ vẻ khâm phục, ngưỡng mộ.
Bên cạnh vang lên không ít tiếng thở dài đầy ngưỡng mộ của các phu nhân, sau tiệc cũng có nhiều người vây quanh Tô An An, hoàn toàn không để ý nàng xuất thân từ thương nhân.
“Muội muội, lại đây! Đứng đó làm gì?”
Tô An An bị các phu nhân của mấy gia đình danh tiếng vây quanh, đột nhiên vẫy tay gọi ta lúc này đang đứng ở một góc.
Khi ta bước tới, Tô An An giả vờ thân thiết nắm tay ta.
Có người hỏi thân phận của ta, Tô An An cười nhạt: “Muội ấy à, là muội muội thứ xuất của ta, mấy ngày trước chúng ta cùng xuất giá, muội ấy gả vào nhà Thẩm trạng nguyên , à, chính là Thẩm Mạc.”
Sự khinh miệt mà Tô An An mong đợi không xuất hiện trên mặt mọi người.
Một vị phu nhân mặt tròn che miệng nói: “Thẩm đại nhân à? Ta có nghe nói, nếu không có Thẩm đại nhân, dân chúng ở sông Vấn chắc còn chịu khổ dài dài!”
“Ta thấy Thẩm đại nhân tiền đồ rộng mở, khi Thẩm đại nhân trở về từ sông Vấn, chắc sẽ được thưởng lớn! Thật là ngưỡng mộ hai tỷ muội các ngươi! Đều lấy được lang quân như ý.”
Ta cười nhạt, bình thản đáp lại lời khen và thiện ý của các phu nhân.
Tô An An bên cạnh đang đắc ý không thôi, mặt đã chuyển sang khó coi.
Khi mọi người đi rồi, Tô An An xông tới trước mặt ta.
“Sao có thể như vậy? Thẩm Mạc sao lại đi sông Vấn? Hắn ta không phải bị giáng chức sao? Điều này không thể…”
“Tỷ tỷ, chuyện là do con người làm ra.”
Tô An An trước mặt đồng tử giãn lớn, một lúc lâu sau, nàng nghiến răng nói:
“Vậy là, muội cũng trọng sinh phải không!”
Ta không nói gì, chỉ cười nhạt.
Thấy ta như vậy, Tô An An cũng không giả vờ tình nghĩa tỷ muội sâu nặng trước mặt ta nữa.
“Tiện nhân, hiện giờ Giang Thành Phong là của ta, vinh hoa phú quý cũng là của ta, ngươi đừng hòng cướp đi, ngươi thay đổi vận mệnh của Thẩm Mạc thì sao, cả đời ngươi cũng không thể hơn ta! Hiện giờ tướng quân phu nhân là ta!”
Ta nghiêng đầu, ánh mắt thương hại, “Tỷ tỷ, nếu ta có thể thay đổi vận mệnh của Thẩm Mạc, tỷ nghĩ tại sao lần này ta lại không tiếp tục gả cho Giang Thành Phong, nếu ta thực sự muốn cướp mối hôn sự này thì ngày đó ta đã không ngoan ngoãn chấp nhận mọi sắp xếp.”
“Ngươi có ý gì!”
“Rồi tỷ sẽ biết, tỷ tỷ, sau này ngày tháng của tỷ còn dài.”
Ta còn bổ sung thêm một câu, “À, đúng rồi, tỷ tỷ trên đường lưu đày chắc cũng như muội ngày xưa nhỉ? Ăn vỏ cây, rễ cỏ, cuối cùng còn bị trúng tên dẫn đến sảy thai, phải dưỡng sức thật tốt nhé!”
Nhìn Tô An An bất an, ta mới hài lòng rời đi.
13
Vài ngày sau, Tô An An mặt mày tái nhợt lại tìm đến.
Lần này, nàng đến một mình, không mang theo nha hoàn.
“Tô Lạc Lạc! Ngươi đã biết từ trước rồi đúng không!”
Ta lau miệng, từ tốn nói: “Tỷ tỷ, tỷ đang nói gì vậy?”
“Ta lén đi tìm đại phu, giờ thân thể suy yếu, không thể sinh con nữa, ngươi đã biết từ trước rồi đúng không! Tại sao ngươi không nói cho ta!”
Ta bật cười: “Tỷ tỷ, hôn sự này là do tỷ tự nguyện mà, chẳng phải đây là vinh hoa phú quý mà tỷ hằng mơ ước sao?”
“Vậy đứa con đột ngột xuất hiện năm đó, không phải ngươi sinh ra sao?”
Nhắc đến đứa con, mặt ta dần lạnh lại.
Đứa trẻ đó làm sao mà do ta sinh ra được, ta bị Giang Thành Phong và lão phu nhân nhà họ Giang kiểm soát đủ cách giam chân trong phủ, suốt mười tháng không hề xuất hiện.
Sau này ta mới biết bên ngoài hắn đã có một tiểu thiếp mang thai sắp sinh, hắn đã biết ta không thể sinh con nhưng lại không thể viết hưu thư bỏ ta.
Vì vậy hắn đã dùng chiêu trò tráo đổi, tuyên bố với bên ngoài rằng đứa bé trai đó là con do ta sinh ra, chỉ để giữ vững danh phận đích tử của đứa bé.
Giờ đây ta vẫn nhớ như in khuôn mặt Giang Thành Phong khi đó: “Tô Lạc Lạc, ngươi không còn khả năng sinh con, nếu không vì nhớ đến ngươi đã che chắn một nhát kiếm cho ta, ta đã bỏ ngươi từ lâu rồi! Bây giờ, đứa bé này đặt dưới danh nghĩa của ngươi nuôi dưỡng, nếu ngươi đồng ý nuôi dạy đích tử của ta, ngôi vị chủ mẫu tướng quân phủ vẫn là của ngươi, nếu không thì cút đi!”
“Tại sao ngươi không nói cho ta biết! Đồ tiện nhân!”
Tô An An giơ tay định đánh ta, nhưng với dáng vẻ yếu ớt hiện tại, tỷ ấy đâu thể đánh được đến ta.
Ta nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng, đẩy mạnh nàng lùi lại mấy bước về sau.
“Tỷ tỷ cũng không hỏi mà! Nhưng, tỷ tỷ thế này chẳng phải tốt sao? Có người bên ngoài sinh con cho tỷ, đứa trẻ được nhận về dưới danh nghĩa của tỷ, tỷ yên ổn ngồi trên ngôi vị phu nhân tướng quân, đây chẳng phải là điều tỷ luôn mong muốn sao?”
Tô An An trừng mắt nhìn ta như muốn ăn tươi nuốt sống, đột nhiên nàng sững sờ, không nói gì, lảo đảo chạy ra ngoài.