Ăn sáng xong, Thẩm Dục Châu đến thẳng thư phòng làm việc, vừa mở máy tính ra.
Thẩm Luật Ngôn đã đẩy cửa bước vào.
Thẩm Dục Châu ngạc nhiên nhìn em trai: “Có chuyện gì?”
Thẩm Luật Ngôn ngập ngừng một lát, cuối cùng mới nói thật lòng.
“Anh à, ngày mai là lễ cưới của em với Thi Thiên, hôm nay em đến là muốn anh thật lòng chúc phúc cho bọn em.”
Anh biết rõ quá khứ giữa Tống Thi Thiên và anh trai.
Nên trước khi kết hôn, muốn thẳng thắn với anh lần cuối.
Thẩm Dục Châu nghe vậy, trong mắt như phủ một tầng băng mỏng, chậm rãi mở lời:
“Chúc hai người hạnh phúc.”
Nghe được câu chúc phúc ấy, Thẩm Luật Ngôn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Anh, cảm ơn anh.”
Lúc chuẩn bị rời đi, anh lại nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Thẩm Dục Châu, không khỏi hỏi:
“Anh, sao mặt anh trông kém vậy?”
Ánh mắt Thẩm Dục Châu thoáng lộ vẻ không tự nhiên.
“Tối qua không ngủ ngon, không có gì đâu. Em ra ngoài đi, anh còn phải làm việc.”
Tối qua, anh thức trắng cả đêm.
Mãi đến khi trời sáng mới chợp mắt được một lúc.
“Vâng.”
Thẩm Luật Ngôn đi rồi.
Thẩm Dục Châu cầm điện thoại lên, mở album riêng, bên trong lưu giữ 1390 tấm ảnh của Tống Thi Thiên.
Anh chọn tất cả, rồi nhấn xóa.
Sau đó, anh chặn số và WeChat của Tống Thi Thiên.
Làm xong tất cả.
Thẩm Dục Châu nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết vẫn rơi mãi không ngừng, suốt một ngày một đêm chưa hề dứt.
Anh không kìm được lại lấy điện thoại ra, gửi cho Kiều Niệm Vân một tin nhắn:
“Khi nào về?”
Tin nhắn gửi đi, một tiếng trôi qua, Kiều Niệm Vân vẫn chưa trả lời.
Thẩm Dục Châu nhíu chặt mày, lại gửi thêm hai tin:
“Cô thích ở nhà mẹ đẻ thì cứ ở luôn đi.”
“Hôm nay không về thì sau này khỏi cần về nữa.”
Gửi xong, anh tắt màn hình, tập trung làm việc.
Không nhìn điện thoại thêm lần nào nữa.
10
Cả ngày hôm đó, Kiều Niệm Vân không hề trả lời tin nhắn của anh.
Tối đến, Thẩm Luật Ngôn mời bạn bè tới mở tiệc độc thân tại nhà, mọi người trong nhà họ Thẩm đều bận rộn chuẩn bị cho hôn lễ của anh ta.
Chỉ có Thẩm Dục Châu một mình ở trong phòng đọc sách.
Bỗng nhiên, anh nghe thấy tiếng cửa phòng “két” một tiếng bị đẩy ra, cứ ngỡ là Kiều Niệm Vân, liền lạnh giọng hỏi:
“Cô cũng biết quay về à?”
Nhưng khi quay đầu lại, anh lại thấy Tống Thi Thiên mắt hoe đỏ.
“Sao lại là cô?”
Tống Thi Thiên mở miệng là chất vấn: “Tại sao anh lại xóa và chặn hết tất cả liên lạc của em?”
“Ngày mai em kết hôn rồi, anh thật sự định nhìn em cưới em trai anh sao?”
Thấy vẻ uất ức của cô ta, tay Thẩm Dục Châu siết chặt lấy quyển sách.
“Con người cần phải chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình.”
“Từ nay về sau, cô chỉ là em dâu của tôi, chúng ta nên giữ khoảng cách.”
Nghe vậy, Tống Thi Thiên thất vọng vô cùng.
“Đã vậy, thì làm ơn… để cô Kiều giữ kín chuyện hôm đó giùm em.”
Thẩm Dục Châu dời mắt đi, không nhìn vào đôi mắt thất vọng của cô ta.
“Kiều Niệm Vân chưa từng nói xấu ai.”
Tống Thi Thiên nghe xong, lặng im nhìn anh một lúc rồi cười chua chát:
“Dục Châu, anh có biết không?”
“Vừa rồi lúc anh nói đỡ cho Kiều Niệm Vân, dáng vẻ đó… giống hệt lúc anh từng yêu em.”
Thẩm Dục Châu nghe xong, khép quyển sách lại, lạnh nhạt nhìn Tống Thi Thiên:
“Cô đi đi.”
Tống Thi Thiên nhìn anh thật sâu, rồi xoay người rời khỏi.
Cho đến khi cửa phòng khép lại.
Thẩm Dục Châu mới nhìn về hướng cô rời đi, lại ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, dõi theo bóng dáng ấy cho đến khi khuất hẳn.
Sau đó, anh lấy điện thoại ra, Kiều Niệm Vân vẫn chưa trả lời tin nhắn.
Nhưng anh không hề biết.
Lúc này, Kiều Niệm Vân đã mua sẵn mộ phần cho mình.
Sau khi rời khỏi nhà họ Kiều, cô đi đến nhà tang lễ, mua một phần mộ cạnh phần mộ cha cô.
Rồi trả tiền nhờ nhân viên nhà tang lễ chuẩn bị sẵn tang lễ cho mình.
Làm xong tất cả, trời đã về đêm.
Kiều Niệm Vân đến tiệm hoa mua một bó hồng trắng, rồi bắt một chiếc taxi.
“Đến nghĩa trang Vân Hoa.”
Tài xế nghe địa điểm thì ngẩn người trong chốc lát, sau đó đáp: “Được.”
Trên đường đi, vợ tài xế gọi điện đến, anh ta trò chuyện với vợ bằng giọng đầy yêu thương.
“Vợ ơi, chạy xong cuốc này là anh về ăn cơm với em.”
“Nếu muộn quá thì em ngủ trước đi.”
“Anh yêu em.”
Qua gương chiếu hậu, Kiều Niệm Vân nhìn thấy nụ cười vẫn còn vương trên môi tài xế sau khi cúp máy.
Cô thật sự rất ngưỡng mộ… một hạnh phúc giản dị như thế.
Thẩm Dục Châu vĩnh viễn sẽ không bao giờ dùng giọng điệu như thế để nói chuyện với cô.
Tài xế vô tình liếc mắt lên gương, thấy sắc mặt tái nhợt của cô, không khỏi lên tiếng hỏi:
“Cô gái, muộn thế này rồi, tuyết lại rơi nhiều, người nhà cô sao yên tâm để cô một mình đến nghĩa trang?”