Sau đó, Kiều Phu nhân kéo tay cô gái phía sau, giới thiệu với mọi người:

“Đây là con gái tôi, Kiều Minh Châu.”

“Minh Châu, đây là dì Thẩm của con.”

Khoảnh khắc mẹ Thẩm nhìn thấy Kiều Minh Châu, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ.

Không chỉ bà, đến cả Thẩm Luật Ngôn và Tống Thi Thiên cũng sững sờ.

Mẹ Thẩm theo phản xạ nhìn sang Thẩm Dục Châu, chỉ thấy anh vẫn điềm tĩnh đứng đó, trong mắt không hề có lấy một tia ngạc nhiên.

“Minh Châu, chào con…”

Bà còn chưa nói hết câu, Thẩm Luật Ngôn đã bước tới nắm lấy tay Kiều Minh Châu.

“Niệm Vân, là em sao?”

“Em chưa chết?”

Kiều Minh Châu cau mày, muốn giãy ra nhưng không thoát được.

Thẩm Dục Châu ánh mắt trầm xuống, bước tới kéo mạnh Thẩm Luật Ngôn ra:

“EEm điên rồi à?”

Giọng nói lạnh lẽo khiến Thẩm Luật Ngôn lập tức tỉnh táo lại.

“Không phải, cô ấy và Niệm Vân… chị dâu giống nhau y hệt.”

Thẩm Dục Châu chỉ kéo Kiều Minh Châu về phía sau lưng mình:

“Thì sao?”

“Hai người là chị em họ, giống nhau cũng bình thường.”

“Đừng quên thân phận của em.”

Thẩm Luật Ngôn nghe vậy, không dám nói thêm gì, chỉ lặng lẽ lùi về sau lưng mẹ Thẩm.

Anh ta thậm chí còn chẳng buồn nhìn lấy Tống Thi Thiên đang gần như hóa đá bên cạnh.

Không khí lặng ngắt như tờ.

Kiều Phu nhân mỉm cười nói:

“Hôm qua Minh Châu vừa về đã kể với tôi, nói lúc lên mộ thăm anh cả đã tình cờ gặp được chồng cũ của Niệm Vân.”

“Cũng chính là Dục Châu.”

Nói rồi, bà quay sang nhìn Thẩm Dục Châu:

“Niệm Vân là đứa khổ mệnh, đã mất sớm, hai người cũng đã ly hôn rồi, nên đừng quấy rầy sự yên nghỉ của nó nữa.”

Thẩm Dục Châu nhạy bén nhận ra, Kiều Phu nhân không có thiện cảm với anh.

Anh không đáp lời, chỉ nói:

“Bác Kiều lần đầu đến nhà họ Thẩm, mời ngồi trước đã.”

Kiều Phu nhân hơi ngập ngừng, kéo Kiều Minh Châu ngồi xuống, những người còn lại trong nhà họ Thẩm cũng lần lượt ngồi vào bàn.

Trong suốt bữa ăn.

Ánh mắt Thẩm Dục Châu từ đầu tới cuối đều dừng trên người Kiều Minh Châu.

Anh nhìn cô ăn cơm, uống trà.

Động tác rất tao nhã.

Còn Kiều Niệm Vân… dường như chưa bao giờ cùng anh ăn một bữa cơm, cô luôn là người đứng bên cạnh chăm sóc anh.

Đúng lúc đó.

Thẩm Dục Châu nhìn thấy, ngón út đặt trên mặt bàn của Kiều Minh Châu đang vô thức gõ nhẹ lên mặt bàn.

Ánh mắt anh khựng lại.

Bởi vì, sinh thời Kiều Niệm Vân rất thích làm động tác đó.

Ăn xong, mẹ Thẩm mời Kiều Phu nhân đi xem bộ sưu tập.

Bà ta liếc nhìn Kiều Minh Châu, rồi dặn dò với Thẩm Dục Châu và mọi người:

“Mấy đứa trẻ đừng chen vào chuyện người lớn, tự đi chơi đi.”

Sau đó bà lại dặn Tống Thi Thiên:

“Thi Thiên, con nhớ chăm sóc cô Kiều cẩn thận.”

Tống Thi Thiên nhịn tức gật đầu.

Mẹ Thẩm và Kiều Phu nhân rời đi.

Tống Thi Thiên lập tức lườm Thẩm Luật Ngôn và Kiều Minh Châu, rồi quay người trở về phòng.

Chỉ còn lại Thẩm Dục Châu, Thẩm Luật Ngôn và Kiều Minh Châu trong đại sảnh.

“Niệm… Cô Kiều, cô thật sự không phải là Niệm Vân sao?”

Thẩm Luật Ngôn vẫn không từ bỏ, lại hỏi lần nữa.

Kiều Minh Châu nhìn anh ta, trên mặt chỉ toàn vẻ bất đắc dĩ:

“Tôi thật sự không phải là chị tôi.”

21

“Xin lỗi, là tôi mạo phạm.”

Thẩm Luật Ngôn đáp lại đầy hụt hẫng.

Ánh mắt Thẩm Dục Châu rơi lên người em trai: “Thi Thi đi rồi, em không đi tìm nó sao?”

“Hôm nay nhà có khách, đừng làm loạn quá mất mặt.”

Giọng anh vốn mang theo áp lực tự nhiên.

Thẩm Luật Ngôn gật đầu, quay người đi tìm Tống Thi Thi.

Đợi em trai đi xa.

Thẩm Dục Châu mới nhìn sang Kiều Minh Châu: “Cô Kiều, có muốn ra vườn đi dạo không?”

“Không cần.”

“Tôi vẫn nên đi tìm mẹ tôi thì hơn.”

Kiều Minh Châu không suy nghĩ đã từ chối.

Cô xoay người định rời đi, nhưng bị Thẩm Dục Châu kéo lại: “Niệm Vân, đừng vội đi.”

Nghe câu này, Kiều Minh Châu có vẻ mất kiên nhẫn.

“Tôi đã nói rồi tôi không phải…”

Câu nói còn chưa dứt, Thẩm Dục Châu đã ngắt lời cô: “Lúc nãy ăn cơm, ngón út của cô cứ gõ lên mặt bàn.”

“Gì cơ?”

Kiều Minh Châu sững lại.

Thẩm Dục Châu nói tiếp: “Trước kia Kiều Niệm Vân mỗi lần suy nghĩ chuyện gì cũng vô thức gõ ngón út như vậy.”

“Tần suất và thần thái của hai người y hệt nhau.”

“Chị em họ dù có giống nhau đến mấy, tôi không tin đến thói quen cũng giống hệt.”

Anh vừa dứt lời.