Kiến thức trên sách vở…
Cảnh tượng đột nhiên chuyển sang việc anh bị ngã khỏi lưng ngựa, chú ngựa nhỏ giẫm gãy một chiếc xương sườn của anh.
Thầy giáo hốt hoảng gọi điện cho cha mẹ.
Người bắt máy là cha anh, ông nói: “Chỉ là vết thương nhỏ, đã là đàn ông thì tự gắng mà chịu.”
“Con là người thừa kế nhà họ Thẩm, đừng yếu đuối như vậy.”
Nói xong, ông liền cúp máy.
Lần đó anh rất đau, nhưng vẫn cố nhịn không khóc.
Cho đến khi anh về đến nhà.
Em trai Thẩm Luật Ngôn chỉ vô tình bị cháo nóng làm đỏ tay, cha anh liền sốt ruột gọi bác sĩ gia đình tới chữa.
Còn sa thải cả đầu bếp nấu cháo lẫn người giúp việc mang cháo đến.
Từ lúc ấy, anh đã biết, mình và em trai không giống nhau.
Càng lớn, những chuyện như vậy càng nhiều.
Thẩm Dục Châu cũng dần trở nên lạnh lùng ít nói, làm việc quyết đoán, sấm rền gió cuốn.
Cảnh tượng lại một lần nữa chuyển đổi, đến khoảnh khắc anh gặp tai nạn xe.
19
Cha nhìn mẹ bằng ánh mắt lạnh lùng:
“Bác sĩ nói Dục Châu sau này không thể đứng dậy được nữa, để Luật Ngôn tiếp quản công ty đi.”
Mẹ chần chừ không đành lòng:
“Luật Ngôn là tay đua xe, nó yêu tự do như thế, em không muốn vì chuyện của anh nó mà làm ảnh hưởng đến tương lai của nó.”
Cha nghe xong, ánh mắt lạnh lẽo ngưng tụ lại:
“Chẳng lẽ em muốn giao Tập đoàn Thẩm thị cho một kẻ tàn phế sao?”
Đúng lúc đó, Thẩm Dục Châu giật mình tỉnh giấc.
Anh nhìn đồng hồ, đã chín giờ sáng.
Bên ngoài trời sáng rực, anh có chút hoảng hốt.
Từ sau khi Kiều Niệm Vân rời đi, anh thường xuyên mơ về quá khứ.
Anh vẫn luôn thấy may mắn vì bản thân không từ bỏ chính mình do sự thiên vị của cha mẹ, cũng không vì sự buông tay của họ mà buông xuôi mọi thứ.
Mà là nắm chặt lấy Thẩm thị trong tay.
Nếu không, anh đã chẳng thể gặp được Kiều Niệm Vân.
“Cộc cộc ——”
Lúc này, cửa thư phòng bị gõ.
Sau đó mẹ Thẩm đẩy cửa bước vào, mặt mày rạng rỡ:
“Dục Châu, hôm nay nhà mình có khách đến.”
“Con ra ăn cơm cùng mọi người được không?”
Thẩm Dục Châu thấy là mẹ mình, biết bà lại muốn can thiệp chuyện hôn sự của anh, liền không cần nghĩ ngợi mà từ chối:
“Không đi.”
“Con khuyên mẹ đừng lo chuyện cưới xin của con nữa.”
Trên mặt mẹ Thẩm thoáng hiện vẻ lúng túng, bà dè dặt mở lời thêm lần nữa:
“Kiều Niệm Vân đã đi năm năm rồi, con cũng độc thân năm năm rồi, Luật Ngôn và Tống Thi Thiên thì suốt ngày cãi nhau.”
“Các con không nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ cho nhà họ Thẩm.”
“Chẳng lẽ định để Thẩm gia tuyệt hậu à?”
Nói xong, bà dừng lại rồi nói thêm:
“Cô gái đến hôm nay là em họ của Kiều Niệm Vân, con không muốn gặp sao?”
Em họ của Kiều Niệm Vân…
Kiều Minh Châu?
Hai tiếng sau.
Thẩm Dục Châu mặc bộ âu phục tối màu cắt may chỉnh tề, bước vào đại sảnh.
Kiều Minh Châu vẫn chưa tới.
Mẹ Thẩm, Thẩm Luật Ngôn và Tống Thi Thiên đã ngồi đợi sẵn.
Thẩm Luật Ngôn mặt mày lạnh tanh, không thèm đoái hoài tới Tống Thi Thiên.
Mẹ Thẩm sắc mặt hơi sa sầm:
“Luật Ngôn, Thi Thiên, hai đứa cưới nhau năm năm thì cãi nhau đủ cả năm năm.”
“Hôm nay nhà có khách, hai đứa còn định bày bộ mặt đó ra cho người ta xem sao?”
Tống Thi Thiên cười nhạt:
“Mẹ à, con trai mẹ vừa mới cưới con đã làm con mất mặt, mấy năm nay bên cạnh gái gú chưa lúc nào dứt.”
“Đứa nào cũng giống chị dâu cũ như đúc.”
“Chuyện nực cười như vậy, đổi lại là mẹ, mẹ có cười nổi không?”
Nghe vậy, còn chưa kịp để Thẩm Luật Ngôn đáp lại, Thẩm Dục Châu đã lạnh lùng lên tiếng:
“Chuyện của hai người, nếu còn dám lôi Niệm Vân vào, từ nay về sau khỏi cần quay lại Thẩm gia.”
Tống Thi Thiên nghe xong, mặt tái mét, nhưng cũng không dám nói gì thêm.
Thẩm Luật Ngôn cũng im lặng, chẳng buồn để ý tới Tống Thi Thiên.
“Haizz!” Mẹ Thẩm thở dài thườn thượt, trong lòng hối hận khôn nguôi, không hiểu sao năm đó lại cưới cả Kiều Niệm Vân lẫn Tống Thi Thiên về làm dâu.
Hại nhà họ Thẩm mấy năm nay không lúc nào yên ổn.
“Để mẹ nói cho các con biết, hôm nay đến là phu nhân Nhị phòng họ Kiều.”
“Chồng bà ấy làm nghiên cứu khoa học, có quan hệ với cấp nhà nước.”
“Không giống cái nhà họ Kiều của Niệm Vân, mấy đứa không được thất lễ!”
Thẩm Luật Ngôn và Tống Thi Thiên miễn cưỡng gật đầu.
Thẩm Dục Châu ngồi trên sofa bên cạnh, nhưng đầu óc đã phiêu du tận đâu.
Mười phút sau.
Một người phụ nữ trung niên mặc váy dài màu xanh thẫm bước vào.
20
Mẹ Thẩm nhìn thấy người đến, mỉm cười bước nhanh ra đón:
“Kiều Phu nhân , lâu quá không gặp rồi.”
Kiều Phu nhân cũng vỗ nhẹ vào lưng bà:
“Lâu rồi không gặp,Thẩm phu nhân.”