Mười một năm trước, tôi đã hỗ trợ một cô bé vùng núi.

Cô bé tốt nghiệp chưa lâu đã nôn nóng muốn “báo đáp”.

Cách thức khá đặc biệt: cô ấy sinh cho chồng tôi một cặp song sinh.

1

Hôm phát hiện Đoạn Khinh Hồng ngoại tình, tôi bình tĩnh hơn mình tưởng.

Buổi chiều, Đoạn Đào giành giải trong cuộc thi cưỡi ngựa vượt chướng ngại vật tại câu lạc bộ.

Trên đường về, con bé hào hứng cầm chiếc cúp, nằng nặc đòi ghé công ty để bất ngờ chúc mừng bố.

Không từ chối được, tôi đành bảo tài xế tiện đường ghé qua.

Không ngờ vừa tới quầy lễ tân đã bị chặn.

Cô lễ tân không buồn ngẩng đầu, liếc qua tôi và Đoạn Đào rồi đẩy một cuốn sổ qua.

Cộc lốc buông hai chữ: “Đăng ký!”

Đoạn Đào ấm ức nhìn tôi, thấy tôi gật đầu thì ngoan ngoãn ghi thông tin của hai mẹ con.

Thư ký Thẩm từ tầng trên vội vàng xuống, thấy tôi vẫn đứng gần quầy, liền chạy tới xin lỗi rối rít.

Tôi khẽ liếc cô lễ tân, một cô gái còn trẻ, ngũ quan tinh tế, nhưng lúc này mặt đỏ bừng bừng.

Tôi chỉ cười nhạt với thư ký Thẩm: “Hôm trước tôi và Khinh Hồng còn nói chuyện, bảo cô chắc cũng đến kỳ hạn được thăng P6 rồi.”

Thư ký Thẩm trước nay rất tận tâm, đâu có lỗi gì?

Nói rồi, tôi lại nhìn sang cô lễ tân.

Thư ký Thẩm cũng nhìn theo ánh mắt tôi.

Cô lễ tân lập tức cúi đầu, giọng lí nhí đầy sợ hãi: “Xin, xin lỗi, tôi không biết đây là… là người nhà của tổng giám đốc Đoạn.”

2

Từ khi kết hôn, tôi đã mang thai, những năm qua bận chăm sóc Đoạn Đào nên ít khi tới công ty.

Lễ tân không nhận ra cũng là chuyện bình thường.

Nhưng trong lòng tôi vẫn nghĩ, thái độ ngang ngược của cô gái trẻ này hẳn phải có nguyên nhân.

Văn phòng của Đoạn Khinh Hồng chiếm nửa tầng, nửa còn lại là khu chờ khách.

Dưới sự hướng dẫn của cha tôi, công ty đi theo hướng công nghệ y tế.

Công nghệ độc quyền đứng đầu ngành, thành tích chuyên môn của tôi và Đoạn Khinh Hồng khi xưa cũng khiến bạn đồng lứa phải ngước nhìn.

Những năm ngành nghề phát triển hưng thịnh, các công ty đối tác chen chúc kín cả khu chờ khách.

Khi đến trước cửa văn phòng, thư ký Thẩm dáo dác nhìn quanh nhưng không đưa tay gõ cửa.

Tôi vừa định gõ thì cửa đã mở.

Đoạn Khinh Hồng thấy hai mẹ con, nụ cười rạng rỡ nở trên môi, giọng dịu dàng:

“Tối nay còn phải làm thêm giờ, em và Đào Đào đến đây là biết anh nhớ hai mẹ con rồi đúng không?”

Đoạn Đào líu ríu khoác tay anh, từ sau lưng lấy ra một chiếc cúp: “Bố xem này! Đây là cúp con giành được trong cuộc thi hôm nay!”

Đoạn Khinh Hồng nhận lấy chiếc cúp, cười nho nhã: “Con gái bố giỏi quá!”

“Bố, không mời con và mẹ vào à?”

“Ôi, bố chỉ mải vui, mau vào nào!”

Đoạn Đào kéo tay tôi về phía sofa, Đoạn Khinh Hồng đi tới bàn trà tự tay rót nước pha trà.

Vừa ngồi xuống, đầu tôi như muốn nổ tung!

3

Cảm giác ấm kỳ lạ từ ghế ngồi làm thái dương tôi giật giật.

Tôi lập tức đưa tay sờ xung quanh, chỗ nào cũng ấm nóng.

Tay tôi lướt trên lớp da lộn của sofa, cảm nhận hơi ấm còn sót lại, lần tới tận phía sau lưng Đoạn Đào.

Mấy chiếc gối ôm phía trước vẫn còn chút hơi ẩm.

Móng tay tôi bấu sâu vào lòng bàn tay.

Đoạn Khinh Hồng luôn yêu thích sạch sẽ.

Trước đây, khi tôi còn làm việc ở công ty, anh ấy nghỉ ngơi thà vào phòng riêng nằm trên chiếc giường đơn còn hơn ngồi ở sofa này.

Hơn nữa, dựa vào diện tích của phần ghế còn ấm, người trước đó không phải ngồi.

Mà là nằm.

Nghĩ tới đây, tôi chỉ cảm thấy máu nóng dồn lên, như sắp bùng nổ.

“Lận Tư?”

4

Giọng nói dịu dàng của Đoạn Khinh Hồng gọi tên tôi, khiến tôi bất giác giật mình.

Anh vòng qua sofa, bước tới trước mặt tôi, nhẹ nhàng đặt tách trà lên bàn trà, chậm rãi nói:

“Tháng trước anh nhờ người lấy từ Triều Đông về một loại Phượng Hoàng Đơn Tùng, là giống Tống Số 1 mà em thích nhất.”

Tôi giả vờ bình thản, nhấc tách trà lên môi, ánh mắt liếc quanh căn phòng rộng lớn.

Nhấp một ngụm, Đoạn Khinh Hồng sốt sắng hỏi: “Thế nào?”

“Hương hoa dành dành, thơm thanh cao, nội chất đậm đà, trà ngon, chỉ tiếc là…”

“Tiếc gì?”

“Giống thực sinh cổ thụ năm 2018 đã chết cả rồi.”

“Không sao, trước đó đã có giống bảo tồn thay thế rồi.”

“Ồ? Anh cũng nghĩ rằng thay thế thì sẽ tốt hơn sao?”

Đôi mắt của Đoạn Khinh Hồng thoáng qua một tia né tránh không dễ phát hiện, sau đó tự nhiên vòng tay ôm lấy tôi.

“Trà có thể thay thế, nhưng người thì không. Em và Đào Đào là duy nhất trong đời anh.”

Thật vậy sao?

Tôi nhìn bóng người lướt qua trên cánh cửa kính mờ của phòng nghỉ.

Lần đầu tiên, tôi không muốn tin những lời người đàn ông này nói.

5

Chúng tôi từng rất yêu nhau, ít nhất tôi đã từng nghĩ như vậy.

Tôi và Đoạn Khinh Hồng yêu nhau từ thời đại học, là mối tình đầu của nhau.

Thật trùng hợp, gia thế hai bên cũng rất tương đồng.

Cả hai đều là thế hệ thứ hai của Thượng Hải.

Nhà tôi chuyên sâu trong lĩnh vực y tế, nhà anh ấy thì phát triển bất động sản.

Cha mẹ của cả hai đều có chút danh tiếng trong lĩnh vực của mình.

Từ nhỏ, tôi đã được chuẩn bị tinh thần rằng lớn lên sẽ kết hôn theo ý gia đình, nhưng lại luôn cảm thấy may mắn khi gặp được Đoạn Khinh Hồng.

Có lẽ vì từ bé không thiếu thốn, tôi chưa bao giờ có ham muốn vật chất quá lớn.

Tôi nghĩ rằng bất kể giàu nghèo, ở tầng lớp nào, hạnh phúc trong hôn nhân chỉ đơn giản là sự đồng điệu giữa tình yêu và sự phù hợp.

Chúng tôi yêu nhau bốn năm, cùng đi du học, rồi trở về kết hôn.

Năm thứ hai sau hôn nhân, chúng tôi có một cô con gái đáng yêu, Đoạn Đào.

Với sự hỗ trợ của hai bên gia đình, sự nghiệp của tôi và Đoạn Khinh Hồng phát triển rất thuận lợi.

Qua nhiều năm kết hôn, chúng tôi luôn yêu thương nhau như thuở ban đầu, khiến bạn bè, người thân ngưỡng mộ.

Mọi người thường nói, chúng tôi là cặp đôi hoàn hảo, giống như cái kết trong truyện cổ tích.

Hoàng tử và công chúa, từ đó sống hạnh phúc mãi mãi.

6

Tôi bảo tài xế đưa Đoạn Đào về nhà trước, còn mình thì vào một quán cà phê gần đó, chọn chỗ ngồi sát cửa sổ.

Từ đây không nhìn thấy cổng công ty, nhưng điều đó không quan trọng.

Bởi tôi có thể nhìn thấy xe ra từ hầm.

Tôi uống hết ba tách cà phê hạt đấu giải Panama.

Cuối cùng, khoảng sáu giờ rưỡi tối, tôi đã thấy chiếc xe Buffet của Đoạn Khinh Hồng.

Tôi giơ điện thoại lên, chụp lại một tấm ảnh.

Tôi gửi đoạn video quay cảnh bãi đậu xe ngầm, nơi Đoạn Khinh Hồng nắm tay một người phụ nữ lên xe, cho Trà Tùng Thâm.

Đối phương đáp lại: “?”

“Sáng mai 10 giờ, đến Thập Lý Dương Trường ký hợp đồng cố vấn pháp luật với tôi. Tôi sẽ sắp xếp xe đến đón anh.”

“Thật hả? Một bà nội trợ đã lui về hậu trường lâu năm cần tư vấn vụ gì?”

“Ly hôn.”

7

“Đùa tôi à?” Trà Tùng Thâm không tin nổi.

Tôi hiểu, bởi lẽ tôi và Đoạn Khinh Hồng luôn được xem là cặp đôi hạnh phúc nổi tiếng trong giới.

Huống chi, Trà Tùng Thâm là bạn thân từ nhỏ của tôi, chứng kiến mọi giai đoạn quan trọng từ khi tôi và Đoạn Khinh Hồng yêu nhau, kết hôn, đến sinh con.

“Xem kỹ video đi.”

Trong video chỉ thấy được bóng lưng người phụ nữ và nửa mặt nghiêng của người đàn ông, nhưng những ai quen thân đều có thể nhận ra Đoạn Khinh Hồng, dù hình ảnh có mờ.

“Cái quái gì?!”

Đúng vậy.

Việc chúng tôi ly hôn không chỉ khiến bạn bè trong giới kinh ngạc mà còn gây ra một cú sốc lớn trong ngành.

Vì thế, tôi cần lên kế hoạch cẩn thận.

Mẹ tôi luôn dặn rằng, tình yêu còn xa xỉ hơn cả tiền bạc, nếu phát hiện tình cảm đã cạn, nhất định phải rút lui kịp thời.

Nhưng thực tế, cho đến giờ, tôi vẫn dễ dàng cảm nhận được “tình yêu” của Đoạn Khinh Hồng dành cho tôi.

Nếu không có bằng chứng rõ ràng, tôi có lẽ chẳng thể đưa ra quyết định.

Vì Đoạn Đào, tôi phải tính toán kỹ lưỡng.

Nhưng trước khi ra tay…

Tôi cần biết người phụ nữ này là ai.

8

Mười giờ tối, vì uống quá nhiều cà phê, tôi vẫn không ngủ được.

Đoạn Khinh Hồng nhẹ nhàng lên giường, động tác rất khẽ, còn không quên đắp chăn cho tôi trước khi tắt đèn.

Khi ánh sáng tắt đi, trong khoảnh khắc mất thị lực, các giác quan khác của tôi đột ngột nhạy bén hơn.

Mùi nước hoa trên người anh giống hệt mùi của cô lễ tân ban sáng, ngay lập tức tràn vào khứu giác tôi.

Nước mắt tôi lặng lẽ chảy xuống gối, không một tiếng động.

Tôi cắn chặt mép chăn, khóc tới tận nửa đêm.

Khóc đến khi khô khốc và khát nước, tôi xuống bếp để uống nước.

Ở góc cầu thang, tôi nhìn thấy Trương Chiêu Đệ ngồi trên sofa phòng khách, bất động như một bức tượng.

Cô quay đầu lại, thấy tôi.

“Sao vẫn chưa ngủ?”

“Dì Lận, có một chuyện, cháu không biết có nên nói với dì hay không?”