1.
Nửa đêm tôi tình cờ thấy một bài viết, nói về cảm giác khi kết hôn với người mình không yêu là như thế nào.
Một người ẩn danh trả lời, mô tả chi tiết về tình trạng sau khi kết hôn và so sánh với các mối tình trước đó.
Anh ta miêu tả rất chi tiết, nào là vì người yêu cũ anh ta sẵn sàng từ bỏ công việc để đến thành phố của cô ấy, mọi nỗ lực và phấn đấu đều là vì cô ấy, thẻ lương của anh ta giao cho cô ấy, thậm chí anh ta còn nghĩ đến việc chỉ ghi tên cô ấy trên sổ đỏ để cô ấy yên tâm.
Tình yêu của họ ngọt ngào và cháy bỏng, anh ta nói rằng ngoài cô người yêu cũ đó, anh ta sẽ không bao giờ tìm được người phụ nữ nào khiến anh ta rung động như vậy nữa.
Khi nhắc đến người vợ hiện tại, anh ta chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Thật ra cô ấy cũng rất tốt, nhưng tôi nghĩ cuộc đời mình có lẽ sẽ chỉ được như vậy thôi.”
Lúc đầu, khi đọc những dòng này, tôi chỉ cảm thấy người đàn ông này thật ghê tởm, vợ anh ta thật đáng thương, nhưng khi anh ta đề cập đến một số thông tin, chẳng hạn như vợ anh ta khi ở bên anh ta mới 22 tuổi, vợ anh ta khi ở bên anh ta chưa có kinh nghiệm tình trường, vợ anh ta chỉ thích mặc quần áo màu đen và xám.
Đọc đến đây tôi không thể tiếp tục làm một người ngoài cuộc, coi đây như một câu chuyện bên lề nữa.
Càng đọc, tôi càng cảm thấy lạnh lẽo, cho đến khi anh ta viết về một chi tiết nhỏ khi ở bên người vợ hiện tại.
Anh ta nói rằng vợ anh ta là một người dễ hài lòng, có lần tan làm về nhà, anh ta chỉ mua một bó hoa hướng dương ven đường, ánh mắt cô ấy tràn ngập sự ngạc nhiên, rõ ràng đó chỉ là một bó hoa bình thường nhất.
Anh ta nói rằng lúc đó anh ta cũng có chút bất an, nhưng không rung động nghĩa là không rung động, nếu tình cảm có thể tự kiểm soát thì tốt biết bao.
Khi tôi đọc đến câu này, tôi không thể kiềm chế được nữa, nước mắt lập tức trào ra.
Lúc đó sự nghiệp của anh ta mới bắt đầu, mọi thứ đều rất khó khăn, nên tôi luôn kiềm chế bản thân, chưa bao giờ đòi hỏi gì từ anh ta.
Tôi đóng vai một người bạn gái hiểu chuyện trước mặt anh ta, không bao giờ đòi hỏi quà cáp, mọi việc đều suy nghĩ cho anh ta.
Tôi thực sự nghĩ rằng tôi và anh ta sẽ xây dựng một gia đình nhỏ hạnh phúc, chúng tôi đang phấn đấu vì tương lai của mình, tôi thậm chí còn lo lắng cho anh ta hơn cả bản thân mình.
Tôi mới bước chân vào nghề, phải đi làm thêm rất nhiều, nhưng dù muộn thế nào, tôi cũng sẽ chuẩn bị bữa ăn cho ngày hôm sau, một là để tiết kiệm tiền, hai là vì có một thời gian anh ta ăn đồ ăn ngoài nên thường xuyên bị đau bụng, cộng với áp lực công việc, anh ta trông rất tiều tụy.
Vì vậy, tôi tình nguyện nấu ăn cho anh ta mỗi ngày, một khi đã làm thì làm đến tận bây giờ.
Lúc đó chúng tôi rất ít khi ăn ở ngoài, ngay cả khi ra ngoài, cũng là tôi dùng các phiếu giảm giá tìm thấy trên các trang mạng công cộng và nhóm WeChat.
Nhưng tất cả những điều đó đổi lại được gì? Đổi lại tôi trong mắt anh ta chỉ là một người phụ nữ có thể dễ bị cảm động bởi một bó hoa hướng dương ven đường.
Anh ta giờ đang ngủ bên cạnh tôi, tôi lau nước mắt, dùng chức năng mở khóa bằng vân tay của anh ta để lén mở điện thoại.
Tìm kiếm câu hỏi đó, quả nhiên anh ta đã trả lời. Không thể nói rõ cảm giác lúc này, tôi như một kẻ trộm lén nhìn vào điện thoại của anh ta trong căn phòng tắm chật chội, anh ta nói rằng đến tuổi này thì ai cũng chỉ là tạm bợ.
Nhưng tôi năm nay mới 28 tuổi, đã ở bên anh ta 5 năm.
Tại sao anh ta không nói sớm? Tại sao anh ta không hỏi tôi có phải là chỉ muốn tạm bợ thôi không?
Anh kéo tôi đến năm 28 tuổi, rồi nói rằng đó chỉ là sự tạm bợ, trong bài viết anh còn nói rằng khi anh gặp vấn đề trong lúc khởi nghiệp, người vợ hiện tại của anh sẵn sàng cho anh mượn tiền nhưng kèm theo nhiều điều kiện và bắt anh ký vào giấy vay nợ.
Trong khi người yêu cũ dù đã chia tay rồi nhưng vẫn gửi cho anh một vạn vô điều kiện.
Nhưng năm anh 25 tuổi, khi chia tay với người yêu cũ, anh đã đưa lại cho cô ta toàn bộ số tiền mình có.
Khi anh 26 tuổi và ở bên tôi, lúc đó anh có ý định khởi nghiệp, tôi lúc đó 23 tuổi, từ năm 18 tuổi đã vừa học vừa làm, tổng cộng tiết kiệm được 17 vạn, mượn bạn thân 5 vạn, gom được 22 vạn cho anh và bắt anh ký giấy nợ.
Tôi không đòi lãi, chỉ nói rằng nếu ba năm không trả được, tôi sẽ lấy bao nhiêu cổ phần của công ty.
Đến bây giờ điều khiến anh cảm động lại là một vạn của người yêu cũ kia.
Tôi nhìn khuôn mặt đang ngủ của anh, có lúc muốn tát anh một cái để anh tỉnh lại, muốn hét lên hỏi anh, hỏi anh dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như vậy.
Nhưng tôi lại chọn nhẫn nhịn.
Tôi đứng dậy đi vào phòng ngủ khác, nằm trên giường, tôi tự hỏi bây giờ mình phải làm gì đây? Chúng tôi vừa mới kết hôn được một năm, trong một năm đó tôi vẫn luôn tự lừa dối mình, anh là mối tình đầu của tôi, nhưng làm sao có thể không cảm nhận được một người có thích mình hay không?
Lần tôi nhớ nhất là khi anh đang uống nước, anh vô tình cầm nhầm cốc của tôi, ánh mắt đầy khó chịu nói: “Sao em lại mua hai cái cốc giống nhau?”
Kỉ niệm ngày cưới của chúng tôi còn chưa đến, anh đã nói: “Mạnh Dao, sao em cũng thích làm mấy thứ linh tinh đó? Nếu phải tổ chức thì một năm có quá nhiều ngày lễ, chúng ta thật sự là không có thời gian, em thiếu gì thì có thể tự mua.”
Anh dựa vào cái gì? Anh là cái thá gì mà lại đối xử với tôi như vậy? Ở bên tôi năm năm, không hề có cảm giác rung động, chẳng lẽ trên thế giới này chỉ có một mình anh là đàn ông sao? Tôi dựa vào cái gì mà phải làm chốn tạm bợ của anh.
Có lẽ mỗi người phụ nữ đều giống một Sherlock Holmes, tôi tranh thủ lúc anh ta đang ngủ say để lục tìm mọi thông tin của anh ta.
Weibo của anh ta chỉ theo dõi một tài khoản duy nhất, tôi lần theo dấu vết đó và tìm thấy Weibo của cô gái kia, nhìn thấy ảnh của cô ta.
Điều khiến tôi kinh ngạc là, người đó tôi lại có quen biết.
Cô ta lại là nhà cung cấp của tôi, Hạ Chi Chi.
Khi xưa, để ký được hợp đồng với tôi, cô ta đã nhiều lần chặn tôi ở công ty.
Sau đó chúng tôi cũng dần quen biết, công ty cũng không xa, đôi khi tan làm còn đi dạo phố cùng nhau, lúc đó tôi như một kẻ ngốc còn giới thiệu họ với nhau.
Hạ Chi Chi lúc đó trông có vẻ buồn bã, tôi còn nghĩ có phải cô ấy mới ly hôn nên không vui, tôi thực sự cảm thấy hối hận vì không để ý đến điều đó.
Vậy là, từ đầu, cô ta đã biết hết mọi chuyện, tôi như một kẻ ngốc trở thành phép thử cho tình yêu cao quý của họ.
Tôi chỉ là cầu nối cho cuộc tái ngộ của họ.
Tôi thấy Lục Trầm thích mọi bài viết của cô ta trên Weibo, cô ta đăng bài nói trời mưa nên tâm trạng không tốt.
Anh ta liền bình luận bên dưới về nhà hàng phù hợp cho ngày mưa, nói rằng ở đó có thể ngắm cảnh mưa trên sông.
Cô ta đăng bài nói rằng phát triển khách hàng thật khó, anh ta bình luận rằng vạn sự khởi đầu nan.
Tôi chưa bao giờ biết anh ta có thể tỉ mỉ như vậy, vòng bạn bè của tôi, cả năm anh ta chỉ bấm like được vài lần, tôi từng ám chỉ với anh ta, anh ta chỉ thản nhiên nói: “Dao Dao, em là vợ anh, có gì về nhà chúng ta nói chuyện được mà! Hơn nữa anh vốn không quen việc like hay bình luận này.”
Tôi nhìn từng bài viết của Hạ Chi Chi, nhìn những tương tác của họ, chỉ cảm thấy lúc đó mình thật buồn cười.