12
「Trời ơi! Mọi người mau nhìn tin nhắn trong nhóm…」 một đồng nghiệp hét lên, trong khi tôi ngả mình xuống ghế sofa, khóe môi nhếch lên nhẹ nhàng.
Những gì tôi chuẩn bị cho Lục Nhất Thành không chỉ dừng lại ở đây.
Lúc này, những tin nhắn định giờ mà tôi đã thiết lập từ điện thoại của anh ta chắc chắn đã được gửi đến nhóm công ty.
Những bài viết mà anh ta ẩn danh đăng lên mạng, những đoạn trò chuyện đầy khiêu khích với tài khoản LL, và cả những giao dịch ngầm với tổng giám đốc Dương, tất cả đã được tôi cài đặt sẵn để gửi vào nhóm làm việc của anh ta.
Cả trăm con người trong công ty đã tận mắt chứng kiến bộ mặt bẩn thỉu của Lục Nhất Thành.
Với màn kịch hôm nay, chắc chắn sẽ khiến anh ta mất hết uy tín.
Những đối thủ cạnh tranh trong công ty sẽ không bỏ qua cơ hội này để khiến anh ta không thể ngóc đầu lên được.
Còn về phần tôi, từ đầu đến cuối, tôi chỉ là một nạn nhân vô tội.
“Trời đất ơi, thằng Lục Nhất Thành này ghê quá, không chỉ cặp với tổng giám đốc Dương mà còn định đưa vợ mình lên giường của sếp!” Một đồng nghiệp nam thốt lên.
“Đúng là quá kinh tởm, sau lưng nói xấu, tính toán làm vợ mình phải trắng tay, thậm chí còn cho vợ uống thuốc để ép lên giường sếp. Sao công ty mình lại có người độc ác như thế này?” Một nữ đồng nghiệp đầy căm phẫn nói.
“Nếu không phải hắn tự hào khoe khoang rồi say xỉn gửi nhầm tin vào nhóm, chắc chúng ta còn chẳng biết hắn thực sự là người như thế nào. Đúng là quá biết cách che đậy!”
Những gì họ nói, tôi tất nhiên không biết, vì tôi đang “say rượu” mà.
Sau khi nữ hàng xóm biết được sự thật, vì xót thương nên đã đưa tôi về nhà cô ấy nghỉ ngơi.
Khi tôi tỉnh dậy, cô ấy nhìn tôi đầy thương cảm và phẫn nộ, kể cho tôi nghe toàn bộ sự thật.
“Cái thằng Lục Nhất Thành đó, nhìn bề ngoài tưởng đàng hoàng, ai ngờ bên trong lại đê tiện như thế. Vì muốn lấy lòng sếp mà bất chấp mọi thủ đoạn, ngoại tình, ngược đãi động vật, thật ghê tởm.”
“Chị nói thật, em đừng có mà mềm lòng, lần này nhất định phải ly hôn. Nếu không, không khéo một ngày nào đó, em còn bị nó tính kế đến mức chẳng còn mảnh xương.”
“Em… em không ngờ… anh ấy lại là người như thế… Bình thường anh ấy luôn tỏ ra yêu em lắm mà…” Tôi giả vờ đau khổ ôm đầu, khóe mắt rớm lệ.
Nhưng trong lòng tôi, nụ cười mãn nguyện không ngừng dâng trào. Cuối cùng, ngày này cũng đã đến.
Lục Nhất Thành, những gì anh nợ tôi, đã đến lúc trả lại rồi!
13
Lục Nhất Thành tỉnh rượu, biết chuyện mình trong cơn say đã cùng tổng giám đốc Dương “dính” vào nhau, còn bị đồng nghiệp bắt gặp.
Những suy nghĩ đen tối của anh ta cũng đã bị phát tán lên nhóm công ty, khiến anh ta điên cuồng lao tới trước mặt tôi hét lên:
“Lâm Ân, là cô! Là cô đúng không… cô cố ý!”
Tôi bình tĩnh đáp: “Lục Nhất Thành, anh đang nói cái gì vậy? Chính anh tự làm chuyện đó, bây giờ còn muốn đổ lỗi lên tôi. Tôi thật không ngờ anh lại kinh tởm như vậy!”
“Không còn gì để nói nữa, ly hôn đi, Lục Nhất Thành!”
Tôi tuyên bố rõ ràng ý định của mình, nhưng anh ta gào lên không đồng ý.
Cuối cùng, dưới những lời mắng chửi của hàng xóm, anh ta đành phải bỏ đi.
Sau khi bình tĩnh lại, anh ta nhắn tin cho tôi, hẹn hôm sau nói chuyện về việc ly hôn.
Tôi có một giấc ngủ dài đầy thư thái, sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi đã sớm dọn hết đồ của Lục Nhất Thành để sẵn ở phòng khách.
Căn nhà này vốn được mua từ tiền bán căn nhà của bố mẹ tôi để lại, nên tất nhiên tôi sẽ không để anh ta giữ nó.
Chưa đầy một lát, chuông cửa vang lên. Tôi nhớ ra mình đã đổi mật khẩu cửa từ đêm qua.
“Vào đi, giấy tờ ly hôn đã in sẵn rồi.” Tôi chỉ vào tờ giấy trắng trên bàn, rồi quay sang nhìn đống hành lý trong phòng khách.
“Đây là đồ của anh, anh định mang đi luôn hay tôi gửi về công ty cho anh?”
“Tiểu Ân, chúng ta thật sự phải đến mức này sao?” Sắc mặt Lục Nhất Thành trông rất tệ, chỉ qua một đêm mà anh ta đã trở nên hốc hác đi nhiều.
“Lục Nhất Thành…” Tôi khẽ gọi tên anh ta.
Ánh mắt anh ta bỗng lóe lên một tia hy vọng. “Tiểu Ân, anh biết sai rồi, tất cả là do anh nhất thời hồ đồ. Em tha thứ cho anh…”
“Không thể đâu.” Tôi thở dài. “Từ lúc anh đăng cái bài viết đó lên mạng, chúng ta đã không còn cơ hội nữa rồi.”
“Ly hôn đi.”
“Tiểu Ân, những điều đó chỉ là anh trong lúc mệt mỏi công việc nhất thời buông lời giận dữ, em đừng coi là thật mà…”
“Lục Nhất Thành, đừng diễn nữa, ký đi.”
Tôi đặt tờ giấy ly hôn trước mặt anh ta, cùng với bản hợp đồng hôn nhân anh ta đã ký trước đó.
Lục Nhất Thành nhìn chằm chằm vào bản hợp đồng hôn nhân, đột nhiên bừng tỉnh.
Anh ta ngẩng đầu lên với vẻ kinh ngạc.
“Vậy nên, em đã thấy bài viết đó từ lâu rồi? Từ khi đó em đã bắt đầu tính kế anh?”
“Giờ ngồi phân bua cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Ban đầu khi đọc bài viết đó, tôi còn nghĩ có lẽ mình suy nghĩ nhiều. Nhưng cuối cùng anh vẫn ra tay.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta.
“Hợp đồng hôn nhân cũng là em cố tình dụ anh ký phải không?”
Anh ta nhìn tôi với ánh mắt đầy ngờ vực, dường như không tin nổi mình lại bị chính người vợ ngu ngốc “đâm lén”.
Tôi gật đầu: “Lúc đầu, tôi chỉ muốn có thêm chút đảm bảo cho cuộc hôn nhân của mình. Nhưng rồi anh vẫn ra tay! Lục Nhất Thành, chính anh đã khiến chúng ta đi đến bước này.”
Anh ta không nói thêm lời nào, im lặng cầm lấy tờ giấy ly hôn, sau đó đột nhiên nổi giận:
“Lâm Ân, cô muốn tôi ra đi tay trắng sao? Dựa vào đâu? Tôi nuôi cô suốt hai năm, tiền trả góp nhà cũng là tôi lo! Cô ăn của tôi, ở nhà của tôi mà còn muốn tôi ra đi tay trắng? Không đời nào! Tôi tuyệt đối không đồng ý!” Anh ta đứng phắt dậy, tức tối ném tờ giấy ly hôn xuống đất.