18
Sau khi nói chuyện với cô Lâm một lúc, tôi ra ngoài.
Đinh Tuấn đứng dựa vào cửa.
“Để anh tiễn em.”
Cả quãng đường im lặng.
Nhiều năm trước cũng như vậy, anh tiễn tôi về ký túc xá, đôi khi nói với nhau vài câu, nhưng đa phần thời gian là yên lặng. Nhưng khi đó, lòng tôi luôn rộn ràng vui sướng. Tôi cúi đầu tìm bóng của chúng tôi trên mặt đất, một dài một ngắn, như hình với bóng.
Tôi định gọi một chiếc taxi.
“Để anh đưa em về.”
“Đinh Tuấn.” Tôi nghiêm túc nói.
“Chuyện này dừng lại ở đây thôi.”
“Thời gian qua, đêm nào anh cũng không ngủ được. Mỗi khi nhắm mắt, những ký ức của chúng ta lại hiện lên trong đầu anh. Anh không hiểu bản thân mình, sao lại hồ đồ như vậy! Không có em, ngôi nhà lạnh lẽo vô cùng, chỉ khi có em, anh mới thấy yên lòng. Sao anh có thể đánh mất em?”
Giọng Đinh Tuấn vẫn giữ được sự kiềm chế, nhưng những ngón tay anh đang miết vào quần lại tiết lộ sự bất an.
Rõ ràng thời gian qua anh sống không tốt chút nào.
Đôi khi đêm khuya, tôi có thể nhìn thấy dưới ánh đèn mờ ảo ngoài cửa sổ, một cái bóng cô độc kéo dài.
Đôi khi tôi nhận được cuộc gọi từ số lạ, có lẽ là Đinh Tuấn đã uống say, lẩm bẩm: “Em à, anh khó chịu quá, đến đón anh đi.”
Tôi cúp máy, nhưng cũng khó mà không bị ảnh hưởng giấc ngủ.
Tôi lấy một chai rượu từ tủ lạnh, không dám ra quán bar nữa, dạo này tôi tích trữ không ít rượu.
Tôi đã học cách phân biệt giữa rượu Beaujolais của Pháp và rượu vang đỏ Nam Ý.
Tôi cũng không thực sự ổn.
Bảy năm của chúng tôi.
Những ký ức cứa nát trái tim tôi.
Đinh Tuấn đã tạo cho tôi một giấc mơ gọi là “tình yêu đích thực”, rồi tự tay phá nát nó.
Tôi vẫn ổn, anh ta không xứng đáng.
Nhưng say thì có sao.
Ngày mai mặt trời sẽ mọc.
Lại là một ngày mới.
19
“Tây Tây, anh hối hận lắm, anh thực sự không yêu người khác…”
“Đinh Tuấn.” Tôi ngắt lời anh.
“Không, anh đã dao động. Giờ anh chỉ cảm thấy áy náy bất an mà thôi. Lúc cưới, tôi đã nói với anh rằng, nếu anh yêu người khác, tôi sẽ không do dự mà rời bỏ anh.”
Nếu chúng tôi cứ tiếp tục, chuyện này sẽ mãi là một vết thương không lành, mọi chuyện nhỏ nhặt trong hôn nhân sẽ bị khuếch đại. Tôi sẽ luôn canh cánh về sự phản bội của anh, còn anh sẽ chán ghét sự truy xét của tôi. Chúng tôi như vậy liệu có thể hạnh phúc không?
“Hãy dừng lại ở đây, đừng để tôi phải hận anh.”
Ba tháng sau, đơn xin của tôi đã được chấp thuận.
Tôi ra nước ngoài học tiến sĩ, tiếp tục nghiên cứu trong lĩnh vực toán học, điều mà tôi luôn mơ ước.
Một dự án tôi dẫn dắt được một công ty công nghệ trong nước chú ý, sau khi tốt nghiệp, tôi gia nhập Tập đoàn Tứ Hải.
Ông chủ của tôi là Tạ Uyên, lịch lãm, lạnh lùng nhưng không kém phần lịch sự, anh ta trông giống một nhà nghiên cứu hơn là một doanh nhân.
Tôi và Tạ Uyên ít tiếp xúc, chỉ đôi khi gặp nhau trong các cuộc họp hoặc báo cáo.
Thỉnh thoảng ngoài giờ làm việc, đồng nghiệp lại bàn tán.
“Tổng Giám đốc Tạ vẫn còn độc thân nhỉ, người đàn ông vàng mười như thế, không biết cô gái nào sẽ chiếm được trái tim anh ấy? Nghe nói anh ấy từng có một cuộc hôn nhân…”
“Nghe nói anh ấy đã ly hôn nhiều năm rồi, mà cũng không yêu ai khác, có lẽ vẫn còn nhớ về người vợ cũ. Không biết giữa họ đã xảy ra chuyện gì?”
Mọi người đều đoán già đoán non.
Ai mà chẳng có câu chuyện của riêng mình?
Một ngày nọ tan làm muộn, trời đã tối, lại bắt đầu đổ mưa lớn.
Tôi đứng ở cửa, lòng ngổn ngang.
Một chiếc xe dừng lại trước mặt tôi, cửa xe mở ra.
“Cô Tưởng, để tôi đưa cô về.”
Tôi định từ chối.
“Tôi đi Kim Kiều, tiện đường thôi.”
Lời của Tạ Uyên chu đáo nhưng không quá nhiệt tình, khiến tôi khó có lý do từ chối.
Sau này, tôi và Tạ Uyên kết hôn.
Tôi cảm thấy chúng tôi giống như những đối tác trong công việc.
Thỉnh thoảng, chúng tôi kể nhau nghe về những cuộc hôn nhân thất bại, phân tích ưu và nhược điểm.
Chúng tôi cùng nhau tiến bước, hai năm sau công ty của chúng tôi niêm yết trên sàn chứng khoán Mỹ.
Chúng tôi gõ chuông tại Nasdaq.
Sau khi kết hôn, tôi có một cô con gái.
Khi con gái được bốn tuổi, tôi về Thâm Quyến thăm gia đình.
Những năm qua, tôi vẫn thỉnh thoảng liên lạc với La Văn Văn, sau này cô ấy và Tôn Dật Trần thành một đôi, vừa cãi cọ vừa vui vẻ, trở thành cặp đôi oan gia.
Cô ấy nói với tôi rằng công ty của Đinh Tuấn sắp phá sản.
Trước đó, dự án nghiên cứu của tôi đã thu hút sự quan tâm từ nhiều công ty muốn hợp tác, trong đó có công ty công nghệ của Đinh Tuấn.
Cuối cùng tôi chọn Tứ Hải.
Công ty của Đinh Tuấn và Tứ Hải xem như là đối thủ cạnh tranh.
Không hợp tác được với tôi, anh ấy quay sang chi một số tiền lớn gấp nhiều lần để mua lại một kết quả nghiên cứu khác.
Anh còn ký một hợp đồng đối ứng khắt khe với công ty đầu tư mạo hiểm, muốn giành thị phần trước tiên.
Lúc đó, tôi và Tạ Uyên mới cưới.
Tôi không biết Đinh Tuấn còn muốn chứng minh điều gì.
Nhưng đánh giá của tôi về anh ấy chỉ có:
Hành động thiếu suy nghĩ, mạo hiểm, liều lĩnh.
Cuối cùng anh ấy thua cuộc.
20
Một ngày nọ, tôi dẫn bé con đi chơi, đột nhiên bé biến mất.
Trong lúc tôi hoảng sợ tột cùng, khóc gọi điện cho Tạ Uyên.
Khi đó con gái đã trở về.
“Con thấy bên kia có bán bóng bay. Con liền chạy theo, mẹ ơi, xin lỗi mẹ.”
“Một chú đưa con về.”
Con gái chỉ tay về phía xa.
“Ơ, chú ấy đâu mất rồi, chú đó tốt lắm, còn mua kem cho con nữa.”
“Con gái ngoan, mẹ đã bảo không được ăn đồ của người lạ rồi mà?”
“Dạ, mẹ ơi, nhưng chú đó đẹp trai lắm, không giống người xấu, chú còn nói chuyện và đùa với con.”
“Con hỏi chú có con gái không, chú cười buồn rồi nói, ‘Nếu con bé còn ở đây, chắc cũng đáng yêu như con’. Mẹ ơi, chú ấy nói vậy là ý gì? Con không hiểu lắm.”
Thấy tôi giận, con gái dùng đôi tay mũm mĩm ôm lấy tôi nũng nịu.
“Mẹ, mẹ, con nhớ rồi, sau này sẽ không nói chuyện với người lạ nữa.”
Tôi nhìn về phía xa, dường như thấy một bóng hình quen thuộc.
Tôi lắc đầu, thời gian đã quá xa, tôi không nhớ rõ nữa.
Khi chuẩn bị về nhà, Tạ Uyên sải bước đi tới, vội ôm lấy hai mẹ con chúng tôi vào lòng.
“Không phải anh đi công tác sao?”
Lần này Tạ Uyên đi để bàn về một dự án rất quan trọng, đó là dự án trọng tâm của chúng tôi trong nửa năm sau.
“Là thế này, ba nghe nói con mất tích, sợ quá nên giữa đường quay về ngay.”
“Lần sau con không dám nữa, mẹ ơi, con yêu mẹ, con cũng yêu ba.”
“Mẹ cũng yêu con.”
“Ba cũng yêu hai mẹ con.”
Tạ Uyên mỉm cười nhìn chúng tôi.
Tôi ôm chặt con gái, cảm nhận được hạnh phúc chưa từng có.
Chúng tôi là một gia đình hạnh phúc.
(Hết)