“Người tên Giang Niệm này, cô ta đánh cắp bí mật công ty tôi, là gián điệp thương mại! Còn mẹ tôi – bà Trịnh Nhã Lan – đã bị cô ta mê hoặc, giờ định thông đồng với người ngoài chiếm đoạt tài sản của nhà họ Chu!”
Hứa Vi đứng bên cạnh, khéo léo rơi vài giọt nước mắt, trước ống kính khóc lóc nức nở, đóng vai người tình đáng thương bị chính thất đàn áp, lo lắng cho sự nghiệp của người yêu.
“Bọn tôi chỉ muốn giành lại những gì vốn thuộc về A Mục thôi… Giang Niệm cô ấy… cô ấy thật quá độc ác…”
Hội trường lập tức náo loạn.
Mọi ống kính, mọi ánh mắt, từ sàn diễn đều đổ dồn về phía chúng tôi.
Một buổi họp báo long trọng, suýt nữa bị biến thành vở kịch gia đấu đầy kịch tính.
Mẹ chồng tức đến mức toàn thân run rẩy, suýt ngã quỵ.
Tôi đỡ lấy bà, khẽ lắc đầu ra hiệu bà yên tâm.
Rồi tôi nhận lấy micro từ người dẫn chương trình, điềm tĩnh bước lên trung tâm sân khấu.
Đèn chiếu sáng rọi thẳng vào tôi, tôi nhìn thấy rõ vẻ mặt hả hê, chờ xem kịch hay của Chu Mục và Hứa Vi bên dưới.
Tôi hít sâu một hơi, rồi cất giọng rõ ràng, vững vàng:
“Trước khi đáp lại những cáo buộc của anh Chu Mục, tôi muốn mời quý vị nghe một đoạn ghi âm.”
Tôi lấy điện thoại, kết nối với hệ thống âm thanh trong hội trường.
Ngay giây tiếp theo, toàn bộ đoạn hội thoại trong quán cà phê được phát lớn qua loa.
“…chỉ cần ba em đồng ý dự án đó, chờ công ty anh niêm yết, anh sẽ lập tức ly hôn với con tiện nhân Giang Niệm…”
“…còn kỹ nghệ ‘Vân – Cẩm – Tú’ nhà anh, mẹ anh khi nào giao ra? Đó mới là cốt lõi hợp tác hai nhà…”
“…giả mạo giấy tờ và thuê người vu khống tôi… cũng nằm trong kế hoạch các người?”
“Không thì sao? Đối phó loại đàn bà không biết điều như cô, dĩ nhiên phải dùng chút thủ đoạn…”
Khi đoạn ghi âm kết thúc, toàn hội trường rơi vào tĩnh lặng chết chóc.
Tôi nhìn thấy sắc mặt Chu Mục và Hứa Vi trong khoảnh khắc ấy trắng bệch như xác chết.
Nét đắc ý, ngạo mạn trên mặt họ đóng băng thành sợ hãi và bàng hoàng.
Vài giây sau, tiếng bàn tán vỡ òa, máy ảnh lách tách chụp không ngừng.
Tất cả ống kính, tất cả tiêu điểm, đều rời khỏi tôi, hướng về hai kẻ hề đang chết lặng đứng bên dưới.
Tôi nâng micro, nhìn thẳng họ, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười lạnh.
“Anh Chu, cô Hứa, xin hỏi… hai người còn gì muốn nói thêm nữa không?”
Đây là phiên tòa huy hoàng nhất.
Tôi đã chuẩn bị riêng cho họ.
10
Việc đoạn ghi âm bị công khai đã gây ra hậu quả mang tính hủy diệt.
Chưa đến năm phút, Chu Mục và Hứa Vi đã hoàn toàn thân bại danh liệt.
Tại hiện trường họp báo, theo hiệu lệnh của tôi, đội ngũ an ninh đã lập tức ngăn cản hai người họ khi đang định nhân lúc hỗn loạn mà bỏ trốn.
Luật sư Trương – người đứng đầu đội luật sư của tôi – ngay trước mặt toàn bộ truyền thông, đích thân trao hai phong thư đỏ rực như lửa cho Chu Mục và Hứa Vi.
“Anh Chu Mục, cô Hứa Vi, thân chủ của tôi – cô Giang Niệm và bà Trịnh Nhã Lan – sẽ chính thức khởi kiện hai vị với nhiều tội danh như vu khống, làm giả bằng chứng, gian lận thương mại… Hẹn gặp lại hai người tại tòa.”
Cánh phóng viên như cá mập ngửi thấy máu, ùa đến như vỡ đê.
Trang nhất ngày hôm sau, từ chỗ dự định đăng “Thương hiệu thời trang quốc phong gây kinh ngạc ra mắt”, đã chuyển thành tiêu đề gây chấn động hơn: “Âm mưu động trời trong hào môn: Vợ chồng trở mặt vì di sản trăm năm”.
Vụ án tôi bị nghi ăn cắp bí mật công ty nhanh chóng được cảnh sát rút lại vì phía đối phương dùng chứng cứ giả. Đồng thời, một cuộc điều tra mới nhắm vào Chu Mục và nhân viên cung cấp lời khai gian cũng chính thức được khởi động.
Cổ phiếu của tập đoàn Hứa thị, vốn đã lao dốc sau sự cố trước đó, lần này bị scandal đạo đức thương mại của gia tộc sáng lập giáng đòn chí mạng.
Ngay khi sàn mở cửa, giá cổ phiếu lập tức chạm đáy, hàng loạt đối tác tuyên bố chấm dứt hợp tác, ngân hàng kéo đến đòi nợ, cả công ty rơi vào khủng hoảng chưa từng có.
Nghe nói, cha của Hứa Vi – ông Hứa Kiến Quốc – sau khi xem tin tức, tức giận đến mức đột quỵ, được đưa vào ICU cấp cứu. Nhà họ Hứa hoàn toàn rơi vào hỗn loạn.
Còn Chu Mục, sau khi được tại ngoại, việc đầu tiên anh ta làm là chạy đến biệt phủ nhà họ Chu, quỳ gối trước cổng.
Anh ta vừa khóc vừa cầu xin tôi và mẹ chồng tha thứ, nói mình chỉ là nhất thời hồ đồ, là bị Hứa Vi dụ dỗ.
Anh ta nói mình đã biết sai, xin cho một cơ hội làm lại.
Tôi và mẹ chồng đứng trên tầng hai, lặng lẽ nhìn xuống màn kịch mà anh ta đang diễn.
Trong mắt mẹ chồng không còn chút cảm xúc nào, bà chỉ nói với tôi một câu.
“Từ hôm nay, tôi không có đứa con trai này.”
Tại phiên tòa, tôi với tư cách nguyên đơn, bình tĩnh thuật lại toàn bộ sự thật, đồng thời nộp đoạn ghi âm đầy đủ làm bằng chứng chủ chốt.
Kết cục của Chu Mục và Hứa Vi đã được định đoạt ngay khi họ đặt chân vào cái bẫy mà tôi bày ra.
Họ thua trắng, không còn chút hy vọng lật ngược tình thế.
11
Bản án được tuyên rất nhanh.
Chu Mục bị kết án ba năm tù với nhiều tội danh: làm giả bằng chứng, vu khống và mưu toan lừa đảo thương mại.
Công ty khởi nghiệp – nơi anh ta đặt toàn bộ tham vọng – được tòa xử lý như tài sản hôn nhân chung. Xét đến lỗi nghiêm trọng của anh ta trong cuộc hôn nhân, toàn bộ cổ phần của anh ta bị giao cho tôi như một phần bồi thường.
Ngay ngày hôm sau khi nhận được cổ phần, tôi đã bán lại toàn bộ với giá cực thấp cho đối thủ lớn nhất của Chu Mục trên thương trường.
Tôi muốn giấc mộng cuối cùng của anh ta cũng tan như bong bóng.
Hứa Vi tuy không bị giam vì mức độ liên đới thấp hơn, nhưng do liên quan đến gian lận thương mại và vu khống, danh tiếng bị hủy hoại hoàn toàn, bị cổ đông và nạn nhân kéo nhau đến mắng chửi, cuối cùng bị nhà họ Hứa đưa ra nước ngoài trong đêm, lặng lẽ trốn chạy.
Thủ tục ly hôn giữa tôi và Chu Mục diễn ra nhanh đến bất ngờ.
Khi tôi bước ra khỏi cục dân chính, cầm trong tay cuốn sổ ly hôn mới, màu xanh lá đậm, ánh nắng trời xanh vừa vặn rọi xuống.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên mặt trời, chói mắt nhưng rất ấm áp.
Tôi đã lấy lại tất cả những gì thuộc về mình: tài sản, công ty, và quan trọng nhất – tự do.
Thương hiệu “Tái Sinh Gấm Thêu” cũng nhờ buổi họp báo kịch tính đó mà nổi đình nổi đám.
Biến cố trở thành cơ hội, đơn hàng đến nườm nượp.
Mẹ chồng cũng giữ lời. Trước mặt luật sư, bà chính thức chuyển một nửa quyền sở hữu bằng sáng chế kỹ nghệ “Vân Cẩm Tú” sang cho tôi.
Ký xong, bà vỗ nhẹ tay tôi, trong mắt là sự công nhận và tự hào chưa từng có.
“Giang Niệm, con còn mạnh hơn thằng con trai vô dụng của mẹ gấp trăm lần.”
Tôi mỉm cười, không nói gì.
Tôi biết, từ khoảnh khắc này trở đi, cuộc đời của tôi mới thực sự thuộc về chính tôi.
HẾT