Tôi thật không hiểu, đây chẳng phải là điều mà anh ta vẫn ao ước sao? Vậy có gì mà tức giận.
Tôi làm theo thỏa thuận ly hôn, xóa đoạn video của anh ta và Giang Thượng Thượng.
Đây cũng là điều kiện để Hà Siêu Viễn đồng ý ly hôn.
Tôi biết anh ta nghĩ gì.
Chỉ cần chuyện ngoại tình của anh ta không bị lộ, anh ta vẫn là CEO của công ty, các nhà đầu tư và đối tác sẽ vẫn nể mặt anh ta.
Nói cách khác, sự nghiệp của anh ta vẫn còn tương lai.
Chỉ cần sự nghiệp không sụp đổ, thì việc tái khởi đầu với anh ta chỉ là vấn đề thời gian.
Ban đầu, tôi cũng nghĩ đến chuyện tung video để kết thúc mọi chuyện một cách tàn nhẫn.
Nhưng sau khi bình tĩnh lại, tôi nhận ra rằng cuộc đời mình quý giá, không đáng lãng phí vào loại rác rưởi như Hà Siêu Viễn.
Tung video có thể khiến anh ta thân bại danh liệt.
Nhưng đồng thời, tôi cũng sẽ bị cuốn vào vòng xoáy thị phi.
Hơn nữa, qua khoảng thời gian tiếp xúc với Hà Siêu Viễn gần đây, tôi nhận ra rằng trước đây tôi thật sự đã hiểu anh ta quá hời hợt.
Khi tôi quen Hà Siêu Viễn, sự nghiệp của anh ta đã bắt đầu thăng tiến, cuộc sống tràn ngập hoa và tiếng vỗ tay. Dù vậy, anh ta vẫn chọn tôi — người đem lại lợi ích nhiều nhất cho anh ta để kết hôn, chứ không phải Giang Thượng Thượng, người mà anh ta luôn nhớ nhung.
Tôi từng biết Hà Siêu Viễn là một người lịch sự, nhã nhặn, khiêm tốn bề ngoài.
Nhưng từ lúc mọi chuyện vỡ lở, khi tôi đòi ly hôn, tôi mới thấy rõ bên trong lớp vỏ bọc tử tế ấy là một kẻ cực kỳ ích kỷ, tự cao, nóng nảy và hung hãn.
Người ngoại tình là anh ta, nhưng anh ta lại cho rằng kẻ sai là tôi vì đã vạch trần tất cả.
Kể cả khi ở bệnh viện, anh ta vẫn cố lừa dối tôi, nhưng khi biết tôi đã phá thai, phản ứng thật sự của anh ta lại càng khiến tôi tin rằng anh ta là kẻ cực đoan, đổi mặt không chút do dự.
Dù không cam lòng, tôi cũng hiểu rằng mình không nên đẩy anh ta vào đường cùng.
Dồn một con chó vào góc hẻm, chắc chắn sẽ bị cắn trả.
Đối với tôi, không đáng.
Tôi còn trẻ, đường đời còn dài.
Tôi không thể tiếp tục dây dưa với kẻ bẩn thỉu này nữa. Anh ta đã làm tôi tổn thương, nhưng nếu tôi cứ sống trong hận thù dành cho anh ta, thì tôi sẽ tiếp tục bị anh ta kiểm soát.
Giờ đây, lấy được một nửa tài sản của anh ta và rời xa anh ta mãi mãi, đó là lựa chọn tốt nhất.
Sau khi ký thỏa thuận, mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ.
Nhưng khi tất cả tài sản đã được chuyển sang tên tôi, Hà Siêu Viễn lại xuất hiện chặn đường tôi dưới công ty.
Anh ta giận dữ vô cùng, hét vào mặt toii: “Lâm Nhạc Nhạc, cô nói mà không giữ lời!”
Tôi chẳng hiểu gì, cũng chẳng muốn phí lời với anh ta, chỉ quay lưng bước đi.
Nhưng anh ta chặn tôi lại, rút điện thoại ra, chìa cho tôi xem một bức ảnh: “Giả vờ ngây thơ? Nào nào, cô giải thích rõ cho tôi xem!”
Nhìn vào bức ảnh đó, tôi không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Bối cảnh bức ảnh là dưới tòa nhà công ty Hà Siêu Viễn, ở giữa ảnh là một chiếc xe ô tô màu trắng, bên trên treo một dải băng đỏ tươi.
Tôi lấy ngón tay phóng to bức ảnh, dòng chữ trên dải băng đỏ ghi rằng: “Xin cảm ơn ông Hà Siêu Viễn của công ty Huệ Hưởng đã ngày đêm chăm sóc vị hôn thê của tôi.”
Xem ra, người treo dải băng này chính là vị hôn phu của Giang Thượng Thượng.
Tôi âm thầm khen ngợi trong lòng, vị hôn phu này quả là một người tài năng.
Nhưng tôi cũng không rõ, cậu ta ở cách xa hàng ngàn dặm, làm sao lại biết chuyện này.
Thấy tôi cười, Hà Siêu Viễn càng tin chắc rằng tôi chính là kẻ đứng sau giật dây trò hề này.
Anh ta giận dữ nắm lấy cổ áo tôi: “Chẳng phải cô đã nói, lấy tiền xong sẽ xóa video sao? Giờ cô làm vậy, công ty tôi còn làm sao lên sàn được?!”
Tôi mỉm cười: “Vậy anh nghĩ chỉ cần tôi xóa video thì những trò hay của anh sẽ không bị thiên hạ biết đến nữa sao? Hay anh thử hỏi cô bạn gái ngoan của mình xem, có phải chính cô ta là người làm lộ thông tin không?”
Thực ra, tôi không chắc chắn Giang Thượng Thượng có phải là người đã lộ tin hay không, nhưng tôi cố tình nói thế để Hà Siêu Viễn phát điên.
Có lẽ Hà Siêu Viễn vốn đã nghi ngờ Giang Thượng Thượng, nghe tôi nói xong, anh ta chỉ lườm tôi một cái đầy oán hận, rồi lập tức rút điện thoại ra, dường như định gọi cho cô ta.
Nhưng ngay lúc đó, một bàn tay già nua bất ngờ đưa ra, tát Hà Siêu Viễn hai cái thật mạnh.
Hà Siêu Viễn nghĩ rằng tôi là người đánh, vừa định nổi đóa thì bị người đến bẻ tai.
Người phụ nữ với sức mạnh đáng gờm đó, không ai khác chính là mẹ ruột của Hà Siêu Viễn, bà Ôn Thục Hiền.
Dù tôi đứng ngay bên cạnh, bà Ôn Thục Hiền xem như không thấy, chỉ tập trung trút giận lên Hà Siêu Viễn.
Vừa tát, bà vừa mắng, trách anh ta không nên tái hợp với Giang Thượng Thượng.
“Mẹ nói mà mày coi là gió thoảng qua tai à? Sao mày có thể quay lại với cái thứ rác rưởi đó?”
“Mẹ đã bảo rồi, nếu mày còn dây dưa với nó thì coi như mẹ không còn đứa con trai nào nữa! Muốn mẹ tức chết hả? Cứ yên tâm, mẹ chết thì cũng kéo mày đi cùng!”
“Đừng có mà bảo là nó dụ mày! Ruồi đâu đậu vào trứng không nứt, mày đúng là đồ hèn hạ! Chạy tới dâng tiền cho cả nhà nó phải không? Loại đốn mạt như mày, mẹ lẽ ra không nên sinh ra mày!”
Đây là lần đầu tiên tôi nghe bà Ôn Thục Hiền nói nhiều như vậy. Trong ấn tượng của tôi, bà ấy là một người phụ nữ trầm lặng.
Từ khi tôi và Hà Siêu Viễn yêu nhau đến giờ cũng ba năm, tôi chỉ gặp bà ấy có ba lần.
Trong ba lần gặp ít ỏi đó, bà luôn giữ nụ cười lịch thiệp, việc gì cũng nói là tốt, không có ý kiến phản đối gì.
Nên tôi vẫn có ấn tượng tốt về bà.
Nhưng dường như Hà Siêu Viễn không thân thiết với bà, thậm chí còn có phần lạnh nhạt.
Anh ta ít khi gọi điện cho bà, cũng hiếm khi nhắc đến bà.
Tôi từng hỏi Hà Siêu Viễn tại sao lại không gần gũi với mẹ, anh ta nói rằng khi nhỏ bà quá nghiêm khắc với anh, nên khi lớn lên không thể thân thiết được.
Lúc đó tôi còn thấy thương anh ta.
Giờ đây, nhìn vẻ mặt dữ tợn đáng sợ của bà Ôn Thục Hiền, tôi bỗng nhớ đến bộ mặt đáng ghê tởm của Hà Siêu Viễn khi đột ngột trở mặt trong bệnh viện hôm tôi phá thai.
Có lẽ, sự ích kỷ, bạo lực và hung hãn của anh ta bắt nguồn từ chính sự đáng sợ còn tột cùng hơn của mẹ anh ta.
Trong cơn bạo hành của bà Ôn Thục Hiền, tô dần dần hiểu ra nguồn gốc của vụ dải băng đỏ này.
Thì ra, để lấy lòng mẹ chồng tương lai, Giang Thượng Thượng sau khi trở về quê đã đến nhà bà Ôn Thục Hiền để xin tha thứ.
Dù sao, năm xưa họ chia tay cũng là vì sự phản đối của bà Ôn.
Giang Thượng Thượng nghĩ rằng chỉ cần “chân thành” đối đãi, mở lòng với bà Ôn, bà ấy sẽ bỏ qua mọi chuyện, ủng hộ tình yêu của họ.
Ai ngờ, bà Ôn tát cho cô ta mấy cái, đến mức chảy máu khóe miệng, rồi còn kéo sang nhà họ Giang, la lối ầm ĩ khắp nơi về những chuyện xấu mà cô ta và Hà Siêu Viễn đã làm.
Lời của bà Ôn khi ấy, nghe đâu không thiếu những câu như: “Giang Thượng Thượng nhà các người lặn lội cả ngàn dặm đến ngủ với con trai tôi, phá hỏng gia đình nó, tôi thấy thật là vô liêm sỉ! Thôi thì để tôi giúp cả nhà cô được nở mày nở mặt!”
“Năm xưa tôi đã không thích Giang gia mấy người, Giang Thượng Thượng kia càng là đứa ngốc nghếch. Chừng nào tôi còn sống, đừng mong cô ta bước chân vào nhà tôi! Chia tay sáu bảy năm rồi mà còn nhớ thương con trai tôi? Yêu với đương cái quái gì, rõ ràng là muốn bòn rút tiền bạc!”
Không may cho Giang Thượng Thượng, khi bà Ôn đến nhà họ Giang làm loạn, vị hôn phu của cô ta cũng đang có mặt, ngồi uống rượu cùng bố cô ta.
Dù bố mẹ Giang có can ngăn, nhưng cậu ta vẫn nghe được toàn bộ câu chuyện.
Ngay lập tức, cậu ta hất tung bàn rượu và đập vỡ đầu bố cô ta bằng một chai bia.
Một người hôn phu nóng tính như vậy, lặn lội cả ngàn dặm đến đây chỉ để treo dải băng đỏ thôi sao? Rõ ràng là còn chuyện khác.
Nhưng việc này không còn liên quan đến tôi nữa. Tôi quay người, chuẩn bị rời đi.
Tuy nhiên, ngay lúc đó, từ trong đám đông có một người đàn ông to lớn lao ra, túm lấy tay bà Ôn đang tát Hà Siêu Viễn.
Bà Ôn ngước lên nhìn người đàn ông, hỏi một câu đầy kịch tính, chính câu nói đó đã khiến tôi dừng bước.
Bà Ôn nói: “Sao lại là anh?! Anh muốn làm gì?”
Người đàn ông mặt đen sì, cười lạnh lùng: “Tôi đến đây để đòi tiền bồi thường chứ còn gì! Thằng con trai đại gia của bà đã ngủ với vị hôn thê của tôi, người mà ngay cả tôi còn chưa được chạm vào, thế mà anh ta dám chơi trước! Bà là mẹ anh ta, vậy trước mặt mọi người đây, bà nói xem phải bồi thường cho tôi bao nhiêu?”
Sự việc vốn đã căng thẳng, giờ câu nói của người đàn ông lại khiến tất cả lên đến cao trào.
Khi biết danh tính của người đàn ông này, phản ứng đầu tiên của Hà Siêu Viễn là bỏ chạy.
Nhưng đám đông xung quanh không để anh ta có cơ hội, cứ anh ta chạy về hướng nào là người ta lại dựng lên một bức tường người chắn lối.
Gã đàn ông lực lưỡng kia nắm bắt được cảm xúc của đám đông và diễn một màn “nam tử hán rơi lệ” trước mọi người. Hà Siêu Viễn không còn đường thoát, đành hỏi gã: “Anh muốn bao nhiêu?”
Gã kia nghe xong, hứng khởi ra mặt, đưa ra một con số trên trời.
Hà Siêu Viễn cực kỳ khó chịu với mức giá này, quay qua hỏi gã: “Sao không đi mà cướp?”
Gã hiểu rõ nghệ thuật gây rối, lập tức đáp trả: “Sao nào? Lúc lên giường thì nói là tình yêu vĩ đại, đến lúc bồi thường thì tình yêu không vĩ đại nữa à? Số tiền này không xứng với tình yêu của anh sao?”
Trong đám đông, có người còn hùa theo: “Không đủ! Hoàn toàn không đủ!”
Mọi người giơ điện thoại lên quay lại, tôi nghĩ, lần này Hà Siêu Viễn và Giang Thượng Thượng chắc chắn sẽ nổi tiếng trên mạng.
Toàn bộ mạng xã hội sẽ được thấy tình yêu của họ đáng giá bao nhiêu.
Giữa sự hỗn loạn, tôi lặng lẽ rời khỏi.
Sau khi chuyện của Hà Siêu Viễn bị phanh phui, tôi nhận được vô số lời đồng cảm và quan tâm từ khắp nơi.
Nhưng khi mọi người biết rằng tôi đã chia được một nửa tài sản của Hà Siêu Viễn sau ly hôn, những sự đồng cảm và quan tâm ấy nhanh chóng chuyển thành đố kỵ.
Tôi chán nản với tất cả, và xin công ty một kỳ nghỉ dài.
Sếp lớn không nói gì, lập tức đồng ý.