Sau khi nhờ luật sư gửi đơn ly hôn cho Hà Siêu Viễn, tôi cũng sắp xếp với bác sĩ để thực hiện ca phẫu thuật.

Ngày phẫu thuật, tôi nhờ Diệp Tình tìm người chặn Hà Siêu Viễn trong một con hẻm để cho anh ta một trận.

Dù có đánh anh ta thì những gì tôi mất cũng không thể lấy lại, nhưng miễn là tôi đau, thì anh ta cũng đừng mong thoải mái.

Có lẽ trận đánh đó khiến Hà Siêu Viễn nhận ra điều gì đó, anh ta tìm được bệnh viện mà tôi đang nằm.

Anh ta bước vào phòng bệnh khi tôi vừa mới phẫu thuật xong, được chuyển từ phòng quan sát vào phòng hồi sức.

Có lẽ vì thấy tôi không có vẻ gì nguy kịch, anh ta không nhận ra có gì khác thường.

Với khuôn mặt bầm tím, anh ta lao đến cạnh giường tôi: “Còn giận hả?”

Vẻ mặt của anh ta khiến tôi muốn nôn.

Tôi mồ hôi nhễ nhại, chỉ hỏi thẳng: “Đã ký đơn ly hôn chưa?”

Hà Siêu Viễn cố gắng nắm tay tôi, nhưng toii tránh đi.

Anh ta không bận tâm, tiếp tục “diễn” vẻ thâm tình của tôi.

“Nhạc Nhạc, anh biết em vẫn giận chuyện hôm đó, nhưng em đánh, em mắng cũng đủ rồi, giờ nên nguôi giận đi chứ.

“Anh thừa nhận anh vẫn còn chút tình cảm với Thượng Thượng, nhưng anh cũng rất nghiêm túc với cuộc hôn nhân của chúng ta. Từ ngày cưới em, anh chưa từng nghĩ đến chuyện ly hôn.

“Anh và Thượng Thượng, chỉ là không kiềm chế được cảm xúc nhất thời. Chúng anh đều rõ, sẽ không có tương lai nào cho hai đứa.

“Hôm đó, cô ấy nói trước khi cưới muốn gặp anh lần cuối, anh thật sự không cầm lòng được, mất tự chủ một chút, làm vài chuyện hồ đồ, mong em có thể tha thứ.

“Tất cả chúng ta đều là người trưởng thành, ai mà không có một quá khứ chứ. Thực ra em cứ xem như không biết thì mọi chuyện cũng sẽ qua thôi. Nhưng em lại làm rùm beng lên, khiến mọi người chẳng ai còn mặt mũi, làm gì phải khổ thế?

“Suy đi tính lại, anh vẫn thấy nên cho nhau thêm một cơ hội. Dù sao anh cũng lớn hơn em, anh thực lòng xin lỗi em, em có thể tha thứ cho anh không?”

Nếu không phải sức khỏe chưa cho phép, chắc tôi đã cho anh ta hai cái tát trời giáng.

Tôi lạnh lùng nhìn anh ta, anh ta hoàn toàn không nhận ra:

“Anh thật sự bị ma quỷ ám ảnh mất rồi, mấy ngày nay anh hối hận lắm. Anh không nên không trân trọng sự tốt đẹp của em, cũng không nên làm chuyện hồ đồ khi em đang mang thai. Nhưng em tin anh đi, anh thật sự đã biết lỗi. Anh thề, từ giờ anh sẽ không còn liên lạc với Giang Shan Shan nữa. Anh biết, em nói những lời đó chỉ là trong cơn giận. Em giận, em buồn như vậy, chứng tỏ em vẫn còn yêu anh, đúng không?”

Quả nhiên, lời xin lỗi của anh ta chẳng khác gì tôi dự đoán.

Tôi chẳng buồn nghe tiếp, chỉ nói thẳng: “Đứa con đã không còn.”

Gương mặt sám hối của Hà Siêu Viễn lập tức thay đổi: “Em dám sao?”

“Em có biết anh khao khát đứa con này thế nào không?!

“Em có hiểu rằng, làm thế này thì chúng ta không còn chút hy vọng nào nữa sao?!”

Anh ta gầm lên như một tên ngốc trong phim truyền hình: “Chỉ vì một chút chuyện như vậy! Sao em không thể tha thứ cho anh?”

“Ai mà chẳng mắc sai lầm, sao em không thể nhịn một chút?!”

Anh ta nắm lấy cổ áo tôi, lớn tiếng chất vấn.

Vì quá kích động, mặt anh ta đỏ bừng, gân nổi lên, trông vô cùng đáng sợ.

Tôi không hề nghi ngờ, nếu không phải đang ở trong bệnh viện, anh ta chắc chắn sẽ đánh tôi.

Nhưng tôi không sợ.

Tôi bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Những lời lẽ bẩn thỉu buồn nôn này, anh để dành mà nói với người anh yêu đi. Tôi không phải là chỗ chứa rác, tôi thấy anh thật kinh tởm.”

Anh ta gần như nhảy dựng lên, hét vào mặt mình: “Lâm Nhạc Nhạc! Cô nghĩ ly hôn với tôi thì sẽ sống tốt sao? Tôi nói cho cô biết, ly hôn rồi cô sẽ chẳng còn gì hết! Tiếp theo cô định đi đâu? Nhà của bố cô à? Ha ha ha, sợ là bà mẹ kế của cô sẽ lại được dịp cười nhạo cô đấy! Cô cứ cố chấp đi, rồi cả thế giới sẽ cười vào mặt cô!”

Vốn đã kiệt sức, nhưng nghe những lời này tôi thật sự tức điên.

Lần đầu tiên tôi nhận ra, việc Hà Siêu Viễn chọn kết hôn với tôi là vì những tính toán cẩn thận.

Thứ nhất, điều kiện cá nhân của tôi khá tốt: ngoại hình ổn, học vấn ổn, thu nhập ổn. Điều này nghĩa là khi đi cùng tôi, anh ta sẽ có thể diện.

Thứ hai, điều kiện gia đình của tôi cũng ổn trong mắt người ngoài.

Dù bố mẹ tôi ly hôn và tôi sống với mẹ, bố tôi vẫn là một nhân vật có quyền lực trong thành phố này. Nhiều người làm ăn đều nể mặt ông.

Điều này có nghĩa là Hà Siêu Viễn có thể mượn danh nghĩa của bố tôi để hỗ trợ cho công việc.

Thứ ba, bố và mẹ kế của tôi đã có một đứa con gái, mối quan hệ của tôi với bố cũng không gần gũi.

Chính nhờ sự xa cách này mà Hà Siêu Viễn không cần thiết phải đối xử tốt với bố tôi, nhưng vẫn có thể mượn danh nghĩa của ông để thu hút đầu tư.

Nói cách khác, việc cưới tôi giúp anh ta hưởng lợi nhiều mặt mà không phải gánh bất kỳ trách nhiệm nào.

Anh ta dám làm những chuyện này và nói những lời này, vì anh ta nghĩ tôi không có ai đứng sau, nên anh ta có thể tùy ý điều khiển.

Nhưng anh ta đã nhìn nhầm tôi.

Dù thân tâm đều kiệt quệ, mình vẫn cố tình liếc xéo anh ta: “Kẻ chẳng còn gì là anh mới đúng! Vì anh đã nhắc đến bố và mẹ kế của tôi, vậy thì để tôi nói cho anh biết, điều duy nhất họ dạy tôi là đừng bao giờ đặt mình vào vị thế chờ người khác đến cứu!”

Giọng mình không lớn, nhưng Hà Siêu Viễn vẫn bị tôi làm cho khiếp sợ.

Tôi nhếch môi cười: “Ngay từ khoảnh khắc anh phản bội tôi, tôi đã lên kế hoạch cho việc ly hôn này rồi. Từ giờ, anh cứ đợi mà hứng chịu đi!”

Hà Siêu Viễn tức điên: “Lâm Nhạc Nhạc! Hóa ra tôi đã nhìn lầm cô! Không ngờ cô lại mưu mô đến thế, đã tính toán sẵn chuyện ly hôn và chia tài sản ngay từ đầu!”

Hóa ra, điều anh ta lo lắng chỉ là việc tôi sẽ chia tài sản với anh ta khi ly hôn.

Làm sao có chuyện đó được?

Ngay lập tức, tôi bấm gọi điện cho Giang Thượng Thượng ngay trước mặt anh ta.

“Alo? Giang Thượng Thượng phải không? Hà Siêu Viễn vừa tìm tôi, cầu xin tôi đừng ly hôn. Tôi sẽ gửi cho cô bản ghi âm để cô nghe, cô kiểm chứng xem ‘tình yêu vĩ đại’ của hai người có đáng giá hay không! Cô yên tâm, chỉ cần anh ta ký vào đơn ly hôn, thì cái rác rưởi này sẽ thuộc về cái thùng rác như cô thôi.”

Tôi nhấn nút gửi, gửi đoạn ghi âm cuộc nói chuyện vừa rồi với Hà Siêu Viễn cho “nữ hoàng của BE” Giang Thượng Thượng.

Nhìn thấy hành động của tôi, Hà Siêu Viễn tức giận, tay nắm chặt thành nắm đấm.

Nhưng tôi không sợ. Tôi biết rằng, trong căn phòng đầy camera của bệnh viện này, anh ta không dám hành động gì.

Quả nhiên, rất nhanh sau đó Diệp Tình và y tá đến, đuổi anh ta ra ngoài.

Khi Hà Siêu Viễn rời đi, Diệp Tình khóc vì xót xa cho tôi.

Còn tôi, lại không rơi một giọt nước mắt nào.

Nói không buồn thì là nói dối, nhưng người trưởng thành phải chịu trách nhiệm cho sự lựa chọn của mình.

Chọn sai chồng không đáng sợ, điều đáng sợ là không đủ can đảm để thừa nhận sai lầm và cứ đi mãi trên con đường sai lầm ấy.

Tôi may mắn, vì có đủ dũng khí và cơ hội để chọn lại lần nữa.

Hà Siêu Viễn lại đến tìm tôi vài lần, nhưng lần nào cũng bị Diệp Tình mắng đuổi đi.

Cuối cùng, tôi trực tiếp nói với anh ta rằng nếu không đồng ý ly hôn, chúng tôi sẽ gặp nhau tại tòa.

Những bằng chứng tôi nắm trong tay cuối cùng cũng khiến anh ta phải dè chừng.

Chẳng bao lâu sau, anh ta đồng ý ly hôn.

Tôi đã được chia một phần tài sản lớn như ý.

Bao gồm nhưng không giới hạn: toàn bộ tiền tiết kiệm trong thời gian hôn nhân, căn nhà cưới trị giá hai mươi triệu và một phần ba cổ phần trong công ty của Hà Siêu Viễn.

À, tổ ấm tình yêu của anh ta cũng là tài sản sau hôn nhân.

Nghe nói đó là căn nhà mà anh ta từng thuê cùng Giang Thượng Thượng.

Sau khi chia tay, anh ta không nỡ trả lại nhà, cứ tiếp tục đóng tiền thuê.

Rồi sau khi cưới tôi chưa bao lâu, vì muốn có nơi tưởng nhớ chuyện tình xưa, anh ta đã mua luôn căn nhà đó.

Cảm ơn tình yêu của anh ta, nhờ vậy tôi được chia một nửa căn nhà.

Hà Siêu Viễn không muốn bán nhà, cuối cùng gom góp một nửa giá trị căn nhà để trả cho tôi.

Ra khỏi phòng đăng ký ly hôn, Hà Siêu Viễn hậm hực nguyền rủa mình: “Thật là do tôi bị mù mới kết hôn với loại phụ nữ độc ác như cô.”

Tôi không hề tức giận, chỉ chúc anh ta và người phụ nữ anh ta yêu sớm ngày kết hôn, bách niên giai lão.

Mặt anh ta tái xanh.

Scroll Up