Nơi lạnh lẽo và vô tình nhất của nhà họ Thẩm, là chỗ chuyên dùng để xử lý “việc nội bộ”.

Khi Thẩm Minh Châu bị đưa xuống tầng hầm, cô ta vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh, thậm chí còn mang theo vẻ tủi thân quen thuộc:
“Chị à, chị đưa em đến đây làm gì? Em lại làm gì sai sao?”

Tôi ngồi trên ghế, Thanh Nguyệt đứng bên cạnh tôi.

Ánh đèn trắng lạnh chiếu lên khuôn mặt Thẩm Minh Châu khiến sắc mặt cô ta hơi xanh tái.

Tôi không nói gì, chỉ phóng to hình chụp màn hình trong điện thoại, chiếu lên bức tường trắng phía đối diện.

Thẩm Minh Châu nhìn thấy hình ảnh giao dịch rõ ràng đó, sắc mặt ngay lập tức trắng bệch, toàn thân bắt đầu run rẩy.

“Ai sai khiến cô?” tôi hỏi.

Giọng nói vang vọng trong tầng hầm càng thêm lạnh lẽo.

“Em… em không biết chị đang nói gì…”

Cô ta vẫn đang vùng vẫy, giọng nói run rẩy.

Tôi đứng dậy, từng bước từng bước tiến về phía trước.

Tiếng giày cao gót gõ lên sàn bê tông như đánh vào tim cô ta.

Tôi bất ngờ giơ tay, bóp chặt cằm cô ta, lực mạnh đến mức khiến cô ta đau đớn hét lên.

“Người huấn luyện ngựa đã khai rồi. Cô đưa cho hắn mười vạn, bảo hắn tiêm chất kích thích vào con ngựa của Thanh Nguyệt.”

Tôi nhìn chằm chằm vào mắt cô ta, từng chữ rõ ràng:
“Triệu Quyên và Vương Kiến Quốc cũng vẫn đang ở đồn cảnh sát. Cô nói xem, nếu tôi nói cho họ biết, đứa con gái mà họ nâng niu không chỉ mưu sát, mà còn cố gắng chuyển tiền bẩn ra nước ngoài để chuẩn bị chạy trốn bỏ lại họ, họ sẽ thế nào? Liệu họ có còn giữ bí mật cho cô không?”

Đồng tử của Thẩm Minh Châu co rút lại, nỗi sợ hãi hoàn toàn chiếm lấy cô ta. Cô ta vùng vẫy dữ dội:
“Không phải em! Là… là mẹ em! Là Triệu Quyên! Bà ta nói chỉ cần Thẩm Thanh Nguyệt biến mất, em sẽ được ở lại nhà họ Thẩm! Tiền cũng là bà ta bảo em chuyển! Không liên quan đến em! Thả em ra!”

Cô ta hét lên điên loạn, lắp bắp khai ra hết mọi chuyện.

Tôi buông tay, mặc cô ta sụp xuống đất như một đống bùn nhão.

“Đã ghi âm chưa?” tôi nghiêng đầu hỏi vệ sĩ bên cạnh.

“Ghi xong rồi, tiểu thư.”

Tôi lấy ra một chiếc điện thoại khác, màn hình đang hiển thị cảnh Triệu Quyên trong phòng gặp tại đồn cảnh sát.

Tôi bấm nút phát đoạn ghi âm tiếng hét vừa rồi của Thẩm Minh Châu.

Lời tố cáo chua chát của cô ta vang vọng rõ ràng trong tầng hầm.

Trong màn hình, gương mặt của Triệu Quyên ban đầu là sửng sốt, sau đó trở nên vặn vẹo dữ tợn, chửi bới thẳng vào ống kính:
“Thẩm Minh Châu, cái đồ vong ân phụ nghĩa! Rõ ràng là mày sợ mất vinh hoa phú quý! Là mày ép tao nghĩ cách! Giờ xảy ra chuyện lại đổ hết cho tao?! Cảnh sát! Tôi muốn tố cáo! Chính là nó…”

Video dừng lại.

Đủ rồi.

Tôi cất điện thoại, cúi đầu nhìn Thẩm Minh Châu đang hoàn toàn sụp đổ, nước mắt nước mũi giàn giụa.

“Cô biết không?”

Giọng tôi rất nhẹ, nhưng mang theo sự tàn nhẫn đầy chế giễu:
“Đôi khi, bị chính người thân phản bội, còn đau hơn bất kỳ hình phạt nào.”

Tôi quay người, không nhìn cô ta nữa.

“Đưa cô ta cùng đoạn ghi âm này, gửi lại cho Triệu Quyên và Vương Kiến Quốc. Nói với cảnh sát rằng, về vụ tráo đổi trẻ sơ sinh mười sáu năm trước, bọn họ hình như có thêm manh mối cần bổ sung.”

Vệ sĩ lạnh lùng đáp lời, lôi Thẩm Minh Châu mềm nhũn như chó chết ra ngoài.

Tiếng khóc lóc thê thảm và chửi rủa dần dần biến mất.

Trong tầng hầm chỉ còn tôi và Thanh Nguyệt.

Ánh đèn trắng nhợt nhạt chiếu lên gương mặt tái nhợt của em.

Em lặng lẽ nhìn tất cả, không còn run rẩy nữa, chỉ siết chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.

Tôi bước đến trước mặt em.

“Thấy rõ chưa?” tôi hỏi.

Em từ từ ngẩng đầu, ánh mắt đã chuyển sang sâu thẳm và kiên cường.

Em khẽ gật đầu, giọng khàn đặc nhưng rõ ràng:
“Thấy rõ rồi.”

Hơi lạnh của tầng hầm vẫn chưa tan hết khỏi đầu ngón tay, điện thoại trong túi bắt đầu rung lên.

Là đường dây mã hóa của trưởng bộ phận an ninh.
“Tiểu thư,”
Giọng đối phương hạ thấp hết mức, nhưng tốc độ nói lại rất nhanh,
“Triệu Quyên không chịu nổi nữa. Trong phòng thẩm vấn đã khai sạch. Mười sáu năm trước, người chỉ đạo bà ta tráo đổi đứa trẻ là Chu Vân, nhưng Chu Vân cũng chỉ là làm theo lệnh.”

“Dựa theo thông tin mơ hồ và dòng tiền mà Triệu Quyên cung cấp, chúng tôi đã xác định được một người trung gian, tên là Tiền Lão Tam, trước đây thường lảng vảng quanh bệnh viện, chuyên làm những chuyện mờ ám, hiện tại đang mở một tiệm rửa xe ở khu Nam thành phố.”

Tiền Lão Tam. Một cái tên ẩn sau làn sương mù.

“Đã khống chế hắn chưa?”

“Đang theo dõi sát sao, chờ chỉ thị của cô.”

“Tôi đích thân đến.” Tôi cúp máy.

Quay người lại, Thanh Nguyệt vẫn đứng dưới ánh đèn trắng nhợt của tầng hầm, sắc mặt vẫn tái nhợt.

Em nhìn tôi, không nói gì, nhưng ánh mắt lại như một câu hỏi không lời.

“Có chút việc cần xử lý.” Tôi nói ngắn gọn, “Để tài xế đưa em về trước.”

Nhưng em lại bước lên một bước, nắm lấy tay áo tôi, các ngón tay run nhẹ vì dùng sức, ánh mắt lại vô cùng cương quyết: “Chị, dẫn em đi cùng.”

Tôi nhướng mày.

“Em muốn biết,” Giọng em run lên, nhưng rất rõ ràng, “Em muốn tận mắt nhìn thấy, những kẻ đã đánh cắp cuộc đời em, rốt cuộc trông như thế nào.”

Tôi quan sát em vài giây, trong mắt em là một sự quyết liệt không thể nhầm lẫn.

Hận thù và tò mò, đôi khi là lò luyện dũng khí nhanh nhất.

“Được.” Tôi gật đầu, “Nhưng chỉ được nhìn, không được nghe, không được nói.”

Chiếc xe màu đen lặng lẽ lướt vào khu phố ồn ào phía Nam thành phố, hoàn toàn lạc lõng giữa khung cảnh xung quanh.

Trước cửa tiệm rửa xe, mấy gã đàn ông mặc đồ lao động lấm lem đang dựa vào tường hút thuốc.

Xe chúng tôi dừng lại, hai vệ sĩ mặc vest đen lập tức xuống xe, đi thẳng đến một gã đàn ông thấp lùn, ánh mắt láo liên.

“Tiền Lão Tam?”

Giọng vệ sĩ không to, nhưng mang theo áp lực không thể chống cự.

Sắc mặt gã đàn ông lập tức thay đổi, vứt điếu thuốc rồi định bỏ chạy, nhưng bị vệ sĩ dễ dàng khống chế, khóa tay ra sau, bịt miệng và nhét vào chiếc xe thương vụ chạy phía sau chúng tôi.

Cả quá trình diễn ra nhanh đến mức hầu như không khiến người xung quanh chú ý.

Xe chúng tôi theo sát xe thương vụ, chạy thẳng đến một nhà kho bỏ hoang ở ngoại ô.

Bên trong nhà kho đầy bụi bặm, Tiền Lão Tam bị ấn ngồi xuống một chiếc ghế cũ kỹ, miệng bị gỡ băng keo, hoảng loạn nhìn tôi rồi lại nhìn Thanh Nguyệt đang tái mặt bên cạnh.

“Ai sai khiến ông liên hệ Chu Vân và Triệu Quyên để tráo đổi trẻ con?”

Tôi không vòng vo, hỏi thẳng, giọng nói vang vọng trong nhà kho trống trải.