06

Kiếp này, tôi quay về đúng thời điểm mà những tin đồn về tôi còn chưa lan truyền.

Kiếp trước, trước khi kết hôn với Lục Đức Hành, giữa tôi và anh ta chưa từng xảy ra chuyện gì, vậy mà lại bị đồn là có bầu trước khi cưới.

Con của tôi cũng là sinh ra sau khi kết hôn hơn một năm.

Mẹ Lục suốt ngày lấy “chửa trước” và “đầu óc hư hỏng” ra để chê bai tôi.

Bà ấy chẳng bao giờ coi tôi ra gì.

Không ngờ kiếp này, bà ta lại tự đến nhà tôi.

Bà ấy nhìn tôi từ đầu đến chân, ánh mắt đầy vẻ khinh bỉ không che giấu.

“Họa Họa à, con và con trai bác đã xảy ra chuyện như vậy rồi, sao con có thể bỏ nó mà đi được? Bây giờ con lại định trèo cao à, nhà họ Tiêu là quân nhân, sao có thể để ý đến đứa con gái từng qua tay người khác như con chứ?”

“Bà nói bậy!” Chị dâu là người phản ứng đầu tiên.

“Con Họa Họa nhà tôi chưa từng xem mắt với Lục Đức Hành, hơn nữa nó và Bạch Nhược Lan mới là một đôi, cả nhà máy dệt ai cũng biết.”

“Hai đứa nó chỉ là lớn lên cùng nhau, tình cảm như anh em thôi, tất cả chỉ là tin đồn bên ngoài.”

“Xì, tôi tận mắt thấy hai đứa nó hôn nhau, anh em nào lại hôn nhau vậy? Tôi biết rõ ý đồ của nhà bà, chẳng phải là do Lục Đức Hành không cam lòng thôi sao?”

Tôi biết Lục Đức Hành làm vậy là vì điều gì.

Anh ta muốn hoàn thành nhiệm vụ theo đuổi tôi, đồng thời cũng muốn Bạch Nhược Lan gả vào nhà họ Tiêu.

Trước khi rời đi, mẹ Lục buông lời đe dọa.

“Cả nhà các người đều là công nhân nhà máy dệt, muốn giữ được công việc ổn định thì gả Lưu Như Họa cho nhà tôi.”

Mẹ và chị dâu sững sờ, không ngờ gia đình giám đốc nhà máy – những người lúc nào cũng tỏ ra hòa nhã – lại có thể lộ ra bộ mặt ghê tởm đến thế.

07

“Hôm Bạch Nhược Lan đi xem mắt, con bé lại hẹn hò với Lục Đức Hành. Chẳng phải em bắt gặp hai đứa nó trong rạp chiếu phim sao? Giờ nhà họ Tiêu chẳng thèm để ý đến nó nữa. Vậy mà nó lại xúi Lục Đức Hành tìm cách gây khó dễ cho nhà mình, đúng là loại người chẳng ra gì.”

Chị dâu ra ngoài nghe ngóng tin tức, về đến nhà tức giận mắng lớn.

“Chị bị yêu cầu tạm nghỉ việc rồi, chắc bố cũng sắp vậy.”

Bố là kỹ thuật viên cốt cán, kiếp trước sau khi nhà máy dệt bị thu mua, ông được điều lên tổng công ty làm kỹ sư trưởng.

Nhưng hiện tại, kế hoạch thu mua của công ty tỉnh còn chưa bắt đầu, chắc phải vài năm nữa.

Dù tôi không phải là công nhân trong nhà máy, nhưng giờ cũng bị nhắm đến.

Khi phát lương, họ trừ mất 20 tệ của tôi.

Bây giờ là những năm 90, khi mà mọi người đều coi công việc nhà nước là ổn định, nhưng cũng có nhiều người đang tìm kiếm cơ hội kinh doanh.

Đây là thời cơ tốt cho tôi.

Tôi viết một bức thư cho Tiêu Chính Quân, chia sẻ suy nghĩ của mình.

Sau khi xem mắt thành công với tôi, anh ấy quay về đơn vị ngay ngày hôm sau.

Tôi muốn biết ý kiến của anh ấy, muốn xem anh ấy có thật sự để tôi trong lòng không.

Kiếp này, tôi cần một người có thể cùng tôi đi đến cuối đời.

Dù người đó là do tôi giành giật, tôi cũng muốn anh ấy dành cho tôi tất cả chân tình.

Khi tôi đang tranh luận với kế toán nhà máy về khoản tiền bị trừ, Lục Đức Hành đến tìm tôi.

“Họa Họa, nhà máy này sắp bị nhà máy tỉnh thu mua, anh vừa mới nhận được tin. Nếu em chịu cưới anh, anh sẽ bảo bố điều cả gia đình em lên tổng công ty.”

Không biết có phải do tôi trọng sinh mà hiệu ứng cánh bướm xảy ra hay không.

Việc thu mua của nhà máy tỉnh lại diễn ra sớm hơn dự kiến.

Nhưng kiếp này, tôi muốn đi một con đường khác.

Dù là bây giờ hay kiếp trước, tất cả những gì Lục Đức Hành làm đều là vì Bạch Nhược Lan.

Vậy thì tôi sẽ thành toàn cho anh ta.

Tôi khẽ nhếch môi.

“Lục Đức Hành, tôi biết anh có một hệ thống.”

Quả nhiên, ánh mắt Lục Đức Hành trở nên lạnh lùng, như thể sẵn sàng giết tôi bất cứ lúc nào.

08

“Làm sao em biết được?”

Lục Đức Hành nhìn tôi đầy cảnh giác, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

“Em đang theo dõi anh.”

Tôi thẳng thắn nói ra sự thật.

“Bạch Nhược Lan mới là nữ chính của thế giới này, hệ thống của anh đã gặp lỗi, theo đuổi em là sai rồi.

Người anh cần chinh phục là Bạch Nhược Lan.”

Lục Đức Hành tỏ ra vô cùng xúc động khi nghe tôi nói vậy.

“Họa Họa, anh biết mà, em đối với anh rất tốt. Em yên tâm, anh sẽ nói rõ với mẹ anh.”

Bạch Nhược Lan là người mà mẹ Lục yêu thích, chỉ là vì muốn tác thành cho Bạch Nhược Lan mà Lục Đức Hành mới miễn cưỡng cưới tôi.

Lần này, ước nguyện của mẹ Lục sẽ thành hiện thực.

Bà ấy sẽ không làm khó gia đình tôi nữa.

“Nhà máy tổng công ty muốn điều kỹ thuật viên lên trước, nên đã đưa tên ông Lưu vào danh sách. Nhưng, việc điều động cần một khoản tiền.”

Mẹ Lục đến nhà tôi không phải để thông báo tin vui, mà là để vòi tiền.

Bà ấy đang tìm cách giúp Lục Đức Hành chuẩn bị cho đám cưới.

Bạch Nhược Lan đòi sính lễ rất cao, nghe đâu lên đến 20 nghìn tệ.

Mẹ tôi bị lừa, mà lúc này bố tôi đang đi công tác không có nhà, nên bà luống cuống.

Bà vội vàng mang hơn 800 tệ dành dụm được ra, đưa thẳng cho mẹ Lục.

Nhưng mẹ Lục lại lắc đầu.

“Chừng này thì làm sao đủ? Đây là điều động lên tổng công ty làm kỹ thuật viên, nhà tôi phải bỏ tiền ra để lo liệu quan hệ. Mỗi tầng mỗi lớp, phải mời biết bao nhiêu người ăn uống, tiếp khách.”

“Thế cần bao nhiêu?”

“2000 tệ, không thể ít hơn.”

Sau khi mẹ Lục rời đi, chị dâu tôi liền ra ngoài tìm hiểu.

“Có hơn chục kỹ thuật viên nòng cốt đều được điều động, nhà họ Lục đến từng nhà để đòi tiền, nói là giúp lo liệu quan hệ. Mỗi nhà đều phải đưa 2000 tệ.”

“Hay là thôi, không đi nữa?” Mẹ tôi tiếc tiền.

“Phải đi, nhất định phải đi.”

Đây là một cơ hội rất tốt.

Cơ hội để nhà họ Lục phải trả giá.

09

“Con có dành dụm được ít tiền, con sẽ mượn thêm từ Tiêu Chính Quân để bố chắc chắn có được suất này.”

Tôi không chỉ đơn thuần mượn tiền từ Tiêu Chính Quân, mà còn muốn thử thách anh ấy.

Hai người phải cùng nhau vượt qua sóng gió thì mới có thể sống bên nhau lâu dài.

Mẹ tôi cảm thấy mượn tiền từ Tiêu Chính Quân không thích hợp.

“Mẹ à, anh cả vẫn đang làm việc xa, vợ chồng anh chị sống xa nhau. Nếu bố được điều lên tỉnh, cả nhà mình có thể chuyển lên nhà máy ở tỉnh. Khi đó, anh cả và chị dâu mới có thể đoàn tụ.”

Cuối cùng, mẹ nghe theo lời tôi.

Nửa tháng sau, tôi nhận được thư hồi âm từ Tiêu Chính Quân, kèm theo sổ tiết kiệm của anh và một phiếu chuyển khoản 1000 tệ.

Tiêu Chính Quân đang làm nhiệm vụ, không thể tự mình gửi tiền, nên nhờ đồng đội gửi giúp.

Thái độ rõ ràng của Tiêu Chính Quân khiến tôi cảm thấy yên tâm hơn.

Người đàn ông này, tôi đã giành đúng.

Anh ấy rất đáng tin cậy.

Khi tôi đưa tiền cho mẹ Lục, tôi đặt ra một yêu cầu.

“Bác Lục, cháu đưa tiền cho bác, nhưng nếu bác không thừa nhận thì sao? Bác phải viết cho cháu một tờ giấy biên nhận.”

Tôi nhận được tờ giấy biên nhận do mẹ Lục viết, có đầy đủ chữ ký và dấu vân tay của bà ấy.

Tôi khẽ nhếch môi cười.

Nhờ chị dâu lan truyền chuyện này, hơn chục gia đình khác cũng yêu cầu mẹ Lục viết biên nhận và đóng dấu tay.

Thế nhưng, khi mẹ Lục mang theo bà mối cùng sính lễ đến nhà họ Bạch để dạm hỏi.

Bạch Nhược Lan lại mất tích.