“Nhưng mà, dì Lâm Huệ chắc chắn sẽ không dừng lại đâu. Dù sao dì ấy cũng là bạch nguyệt quang của ba anh, cho dù có làm gì, ba anh cũng sẽ chừa lại chút tình cảm.”
“Nếu không muốn bị hãm hại nữa, thì phải tìm cách khiến dì ấy biến mất khỏi cuộc sống của ba anh.”
Gương mặt tôi lập tức trở nên nghiêm túc.
Đúng vậy, với cái đầu óc thiển cận của mẹ tôi, ai biết sau này sẽ bị Lâm Huệ chơi cho thế nào?
Để tôi và mẹ có thể sống sung sướng yên ổn tiếp.
Tôi và Cố Hằng ngồi trong phòng bệnh, bắt đầu thì thầm mưu tính kế hoạch.
Đồng thời lúc đó, cảnh sát và lính cứu hỏa cũng đến nhà để thu thập chứng cứ.
Ngay cả phía cảnh sát cũng nhận định, vụ cháy lần này có nhiều điểm bất thường.
Nhưng vì camera giám sát bị hỏng, trong nhà lại không có nhân chứng nào khác, nên hiện tại chỉ có thể dựa vào dấu vân tay và dấu chân để từ từ điều tra.
Mẹ tôi lo lắng nói với tôi:
“Cảnh sát tuy không chứng minh được là mẹ phóng hỏa, nhưng nghi ngờ đối với mẹ vẫn chưa được loại bỏ hoàn toàn.”
“Mẹ hối hận chết mất, ngày trước sao lại đối xử tệ với Cố Hằng như vậy? Còn cho nó uống thuốc xổ nữa, haiz… đều là lỗi của mẹ, mẹ đáng bị nghi ngờ.”
Thấy mẹ cuối cùng cũng thật lòng nhận ra lỗi lầm, tôi lại cảm thấy có chút an ủi.
Có lẽ đúng như câu “họa phúc khôn lường”.
Hy vọng sau lần này, mẹ tôi sẽ trưởng thành hơn, biết yên phận sống cuộc đời của một phu nhân giàu sang, đừng tạo cơ hội cho Lâm Huệ thêm lần nào nữa.
Tôi ở bệnh viện chăm sóc Cố Hằng, còn kế hoạch của chúng tôi trở thành bí mật chung giữa hai người.
Hai ngày sau, Cố Hằng xuất viện.
Vừa bước vào nhà.
Anh liền bật cười lạnh một tiếng, chỉ tay vào người giúp việc nọ quát lớn:
“Tôi biết là cô phóng hỏa! Tôi nhìn thấy hết rồi!”
Người giúp việc kia bị chỉ đích danh mà không hề chuẩn bị tâm lý, sợ đến mức đánh rơi cả khay trong tay.
“Thiếu gia… cậu nói gì vậy? Sao lại là tôi được? Tôi… tôi không làm gì hết mà!”
Tiếng động lớn khiến ba tỷ phú đi tới, ông lập tức giận dữ, xoay người túm chặt lấy cô ta:
“Là cô thật sao?”
“Cố Hằng, con chắc chứ?”
Cố Hằng nhìn tôi, ánh mắt nghiêm túc vô cùng:
“Con chắc chắn người phóng hỏa là cô ta.”
“Cô ta tưởng con đang ngủ trưa nên không thấy, nhưng thật ra lúc đó con dậy xuống bếp uống nước, tận mắt thấy cô ta lén lút nghịch gas trong bếp.”
“Sau khi con quay về phòng chưa được bao lâu, bếp phát nổ rồi lửa bùng lên — chuyện này tuyệt đối không thể là trùng hợp.”
“Hơn nữa hôm đó cô ta còn vô cớ đứng ra vu oan cho dì Ôn Nhã, càng khiến con chắc chắn, chính cô ta là thủ phạm.”
“Cô ta không chỉ suýt thiêu chết con, mà còn suýt hại chết cả dì Ôn Nhã và Viên Viên nữa. Ba, chuyện này không thể tha được!”
Lời của Cố Hằng vốn đã rất có sức nặng.
Thêm vào đó là giọng điệu dứt khoát không thể nghi ngờ, ba tỷ phú lập tức tin ngay.
“Hại con trai tôi, còn dám hãm hại cả vợ tôi, tôi thấy cô chán sống rồi đấy.”
“Người đâu, nhốt cô ta lại, vài hôm nữa cho lên thuyền ra công hải…”
Nghe thấy ba tỷ phú tung ra chiêu xử lý “hủy xác không bằng chứng”.
Người giúp việc kia sợ đến mức quỳ rạp dưới đất, không cần suy nghĩ lập tức khai ra Lâm Huệ:
“Không phải tôi! Không phải tôi phóng hỏa! Là Lâm Huệ! Là cô ta cho tôi tiền, bảo tôi vu oan cho dì Ôn Nhã!”
“Tôi chỉ làm hỏng camera giám sát trong nhà, rồi mở cửa cho cô ta vào… những chuyện khác tôi thật sự không biết gì cả!”
Y như tôi và Cố Hằng đã đoán.
Quan hệ giữa Lâm Huệ và tên tay sai này vốn không hề vững chắc.
Chỉ cần khích nhẹ một cái là lòi ra sự thật ngay.
Nhưng tôi cũng biết rõ.
Nếu không phải tôi thay đổi mối quan hệ với Cố Hằng ở kiếp này, khiến anh sẵn sàng đứng ra vạch mặt, thì có lẽ Lâm Huệ… sẽ mãi mãi không bị lộ tẩy.
Cố Hằng bật cười lạnh, tiếp tục ép hỏi:
“Ai biết được có phải cô đang đổ vạ cho dì Lâm Huệ không? Cô nói là cô ta thì là cô ta chắc? Tôi dựa vào đâu mà phải tin cô?”
“Đừng có quanh co nữa. Trừ phi cô có bằng chứng, nếu không thì… thủ đoạn của ba tôi, cô biết rõ mà…”
Vẻ lạnh lùng áp đảo của Cố Hằng khiến không chỉ người giúp việc mà ngay cả tôi cũng thấy rợn người.
Người giúp việc khóc như mưa, lập tức rút bằng chứng ra:
“Tôi có ghi âm cuộc gọi giữa tôi với Lâm Huệ! Tôi đã thu âm lại hết rồi! Tôi… tôi sẽ đưa cho cậu ngay bây giờ!”
Cô ta vừa lăn vừa bò dâng chứng cứ lên:
“Tôi sợ mọi chuyện bị bại lộ thì Lâm Huệ sẽ đẩy tôi ra làm kẻ gánh tội, nên tôi mới lén giữ lại bằng chứng.”
“Trước đó cũng là cô ta cho tôi tiền, bảo tôi để mắt tới Ôn Nhã, để cô ta tìm cơ hội tố cáo.”
“Lúc đó tôi hồ đồ, tôi nhận hết những gì mình làm. Nhưng chuyện phóng hỏa nghiêm trọng như vậy, thật sự không liên quan đến tôi!”
Quả nhiên, người giúp việc gần như không cần ép hỏi, đã khai sạch mọi tội ác mà Lâm Huệ từng làm.