“Tim của cha mẹ cũng là thịt, bị đâm nát rồi, thì không thể lành lại được nữa.”

“Từ khoảnh khắc anh ngoảnh mặt với mạng sống của ba anh, thì trong lòng tôi — anh đã chết rồi.”

“Cút đi!”

“Dù anh có quỳ chết ở đây, tôi cũng sẽ không cho anh thêm một xu!”

9

Bị tôi vạch trần suy tính, Lý Vĩ cuối cùng cũng nổi điên.

Nó bật dậy khỏi mặt đất, mặt mũi méo mó, gào thét như kẻ mất trí:

“Đúng! Tôi đường cùng rồi đấy! Nhưng không phải tại hai người thì là tại ai hả?!”

Gương mặt nó trở nên vặn vẹo, đầy độc ác, ánh mắt chất chứa oán hận.

“Lúc nào cũng chỉ biết trách tôi! Nhưng bà có biết không — nếu như ba mẹ giỏi giang hơn, thì tôi cần phải khổ sở vì vài đồng tiền này à?!”

“Bà nhìn cha mẹ người ta mà xem! Biết bao nhiêu người có cha mẹ mua nhà mua xe cho ở thành phố lớn, sắp đặt mọi thứ thỏa đáng!”

“Còn hai người? Chỉ trả nổi mỗi cái tiền cọc mua nhà, rồi còn muốn đòi lại bằng được! Trên đời sao lại có cha mẹ ích kỷ như hai người?”

“Bà có biết bây giờ mọi người cười nhạo tôi thế nào không? Cười tôi bị chính mẹ ruột kiện ra tòa, cười tôi đến vợ con cũng giữ không nổi!”

“Tôi ra nông nỗi này… đều là do hai người!”

Nó gào rú, nguyền rủa, trút hết tất cả tội lỗi và bất hạnh của bản thân lên đầu vợ chồng tôi.

Tôi nghe những lời hoang đường đến vô lý ấy, bỗng bật cười.

Một nụ cười chua xót đến tận cùng.

“Lý Vĩ, chúng ta dốc toàn bộ tiền bạc, giúp anh trả tiền cọc mua nhà ở thành phố lớn.”

“Chúng ta từ bỏ cuộc sống an nhàn tuổi già, làm ôsin miễn phí cho nhà anh suốt 5 năm.”

“Chúng ta thậm chí dốc sạch tiền hưu trí để nuôi sống gia đình anh.”

“Chúng ta đã cho anh tất cả. Và thứ nhận lại, là một thằng bất hiếu, bất tài, và không biết xấu hổ.”

Tôi nhìn nó, giọng điềm tĩnh, từng chữ như dao cắt:

“Đúng, tôi sai rồi. Nhưng tôi sai là vì đã nhận lầm người.”

“Sai lầm lớn nhất đời tôi, là coi anh là con trai. Còn anh, chỉ coi tôi là cái máy rút tiền.”

Dứt lời, tôi không thèm nhìn nó thêm một lần, quay người kéo tay người chồng vẫn lặng lẽ đứng sau lưng, bước thẳng ra ngoài khu dân cư.

Không xa phía trước, Lý Lệ đang đậu sẵn chiếc SUV màu đen mới cứng, yên tĩnh chờ chúng tôi.

Ánh nắng rọi qua cửa kính, chiếu lên mái tóc ngắn đã nhuộm lại đen của nó — gọn gàng, mạnh mẽ, khí chất rắn rỏi.

Tôi nắm tay chồng, lên xe.

Không ai trong chúng tôi ngoảnh lại nhìn kẻ vẫn đang gào rú phía sau.

Tôi lặng lẽ lấy điện thoại ra, xóa số của Lý Vĩ.

Gần như cùng lúc đó, chồng tôi cũng làm động tác y hệt.

Chúng tôi nhìn nhau, và từ ánh mắt ấy, cùng thấy được một nỗi nhẹ nhõm khôn tả.

Tôi không thể nói mình chưa từng yêu con trai.

Tình mẫu tử, đã ăn sâu vào tận xương tủy — dù nó có tồi tệ thế nào, chỉ cần thấy nó khổ, tim tôi vẫn đau.

Chính vì thế, để giữ lấy chút bình yên cho phần đời còn lại, để tôi và chồng có thể sống nốt tuổi già một cách an ổn, tôi buộc phải xóa nó đi.

Phải hoàn toàn xóa nó khỏi cuộc đời mình.

“Mình dọn nhà đi.” – chồng tôi chợt nói. “Dọn đến nơi nào nó không tìm được. Đổi số điện thoại.”

Tôi gật đầu, sống mũi cay cay.
“Được.”

Tôi nắm chặt tay chồng và tay con gái.

Ba người.

Một tấm lòng.

Chính là một thế giới trọn vẹn.

(Hoàn)