“Bảo người khác là con hoang, cuối cùng chính mình mới là…”

“Hồi mới chuyển trường tôi đã thấy cô ta chua ngoa độc miệng, không phải loại người tốt lành gì.”

Ánh mắt chú Lý trống rỗng, chỉ lặp đi lặp lại:

“Hóa ra… tôi không có con gái… Tất cả đều là giả…”

Nhìn ông như vậy, tôi cũng thấy chua xót, khẽ vỗ vai an ủi.

Tôi biết rõ những năm qua ông đã bỏ ra bao nhiêu tâm sức để tìm lại con gái.

Chính vì vậy, khi Lý Vân Vân vừa trở về, dù cô ta quá quắt đến đâu, tôi vẫn cố nhẫn nhịn.

Giờ sự thật phơi bày, Lý Vân Vân lập tức quỳ xuống trước mặt chú Lý, dập đầu liên tục.

“Ba ơi! Tuy con không phải con ruột của ba, nhưng trong lòng con, ba vẫn là người cha duy nhất!”

“Con sai rồi… con không cần gì nữa hết… chỉ cần được ở bên ba, phụng dưỡng ba đến cuối đời…”

Nhớ lại tất cả những gì mình đã làm vì cô ta, chú Lý đau đớn đẩy cô ta ra.

“Đủ rồi! Lý Vân Vân, cô không phải con gái tôi! Tôi vậy mà đã vì cô mà khiến Thẩm Du phải chịu biết bao oan ức…”

Bao năm nay, chú Lý tạm thời tiếp quản Hoa Hạ, làm việc chăm chỉ, tích lũy được không ít uy tín.

Giới truyền thông đương nhiên không bỏ lỡ cơ hội ghi lại màn kịch khủng khiếp này.

Lý Vân Vân ngồi bệt dưới đất, khóc lóc tuyệt vọng.

Đúng lúc này, vài cảnh sát bước vào hội trường.

Họ lập tức nhìn thấy Thẩm Đồng, liền tiến tới còng tay:

“Thẩm Đồng, sau khi điều tra và nhận được tố cáo, chúng tôi nghi ngờ anh liên quan đến phóng hỏa và cố ý giết người, mời anh theo chúng tôi về đồn!”

Thẩm Đồng không còn phản kháng, khuôn mặt đờ đẫn, cam chịu bước đi trong sự im lặng.

Lý Vân Vân nhìn thấy ánh mắt dứt khoát của chú Lý, chỉ có thể gục xuống đất khóc nức nở, tuyệt vọng không lối thoát.

Chú Lý lạnh lùng ra lệnh:

“Đưa toàn bộ người không liên quan ra khỏi hội trường!”

Vài vệ sĩ lập tức áp giải Lý Vân Vân ra khỏi hội trường.

Chú Lý hít một hơi thật sâu, vẻ mặt trống rỗng và hụt hẫng. Tôi khẽ ôm lấy ông.

“Chú Lý, từ nay… hãy coi cháu là con gái của chú.”

Toàn thân ông khẽ run lên, rồi nghẹn ngào:

“Du Du, xin lỗi cháu… những ngày qua cháu đã chịu khổ nhiều rồi…”

Ông một lần nữa lấy lại hồ sơ chuyển nhượng tài sản, chờ tôi trịnh trọng đặt bút ký tên.

Khoảnh khắc ấy, việc chuyển nhượng chính thức có hiệu lực.

Tôi nhẹ nhàng thở phào, trong lòng dâng lên cảm xúc khôn tả.

Ba mẹ… con đã báo được thù rồi.

Từ nay về sau, con sẽ dùng cả cuộc đời còn lại để bảo vệ công sức của hai người.

Sau khi trở thành cổ đông lớn nhất của Tập đoàn Hoa Hạ, tôi tiếp tục hoàn thành việc học.

Còn chú Lý thì vẫn giữ vị trí giám đốc điều hành, cùng tôi chèo lái công ty.

Ngày tôi chính thức nhậm chức làm người kế nhiệm, tôi và chú Lý đang ở nhà tổ chức tiệc mừng.

Bỗng ngoài cổng vang lên tiếng xô xát.

Tôi và chú Lý bước ra xem thì bắt gặp Lý Vân Vân, toàn thân nhếch nhác, mặt mũi méo mó, nhưng không giấu nổi vẻ hưng phấn quái dị.

“Ba ơi! Con mang thai cháu nội cho ba rồi!”

Cô ta như kẻ phát điên, tay múa loạn chỉ vào cái bụng hơi to bất thường của mình.

Chú Lý không biểu lộ cảm xúc, chỉ lạnh nhạt dặn dò người giúp việc:

“Về sau, người lạ như thế này, đừng mở cổng.”

Rồi ông quay lưng vào nhà.

Nhưng tôi biết, chú Lý không hề muốn nhìn thấy Lý Vân Vân thành ra thế này.

Tôi nhíu mày, gọi trợ lý đến:

“Đưa cô ta đi bệnh viện kiểm tra. Cần chữa thì chữa. Nếu cần nhập viện thì cho nhập viện.”

Vừa nghe thấy vậy, Lý Vân Vân liền gào thét như phát cuồng:

“Buông tôi ra! Ba! Con là con gái ba mà! Là đứa con ba thương nhất mà!”

Cô ta vùng vẫy, rồi bất ngờ lao ra đường.

Một chiếc xe tải lao đến từ xa.

Tiếng phanh chói tai vang lên khiến tôi và chú Lý đồng loạt nhìn ra cửa sổ.

Chú Lý chỉ lặng lẽ lắc đầu.

Tôi khẽ thở dài.

Đời ai nấy sống, can thiệp vào nhân quả của người khác… chưa chắc đã là điều đúng đắn.

(Hoàn)