Diêu Trân Trân ngẩng đầu lên, nhìn tôi đầy không tin nổi.
Cơ thể cô ta bắt đầu trong suốt từ đôi chân, dần hóa thành những điểm sáng màu vàng.
“Là chị… luôn luôn là chị…”
Giọng cô ta nghẹn ngào, yết hầu trồi lên xuống.
Tôi nhìn cô ta, nét mặt bình thản, hô hấp đều đặn.
“Đúng.”
“Tại sao?”
Giọng cô ta lúc này đã mơ hồ, như sắp tan biến.
“Không có tại sao cả.”
Tôi cúi xuống, ghé sát tai cô ta, thì thầm:
“Chỉ là… cô đã chọn sai vật chủ để ký sinh.”
Trước mắt tôi, cô ta hóa thành muôn ngàn điểm sáng, tan biến không dấu vết.
Cả văn phòng lặng như tờ.
Giao diện hệ thống của tôi thay đổi hoàn toàn.
Tất cả nhiệm vụ, trừng phạt, đồng hồ đếm ngược — đều biến mất.
Thay vào đó, là một nút đơn giản, tỏa ra ánh sáng trắng dịu nhẹ:
【Tạo nhiệm vụ mới】
Khóe môi tôi cong lên.
Tôi giơ tay, nhấn vào nút đó giữa không trung.
Một khung nhiệm vụ mới hiện ra.
Tôi nhẹ nhàng gõ dòng lệnh đầu tiên:
【Nhiệm vụ: Tan làm, về nhà, ngủ một giấc thật dài.】
【Phần thưởng: Một ngày mai hoàn toàn mới, thuộc về chính tôi.】
Tôi tắt máy, khoác áo khoác lên.
Giữa ánh nhìn sững sờ và sợ hãi của đồng nghiệp, tôi rời khỏi tòa cao ốc mà tôi từng nghĩ mình sẽ không bao giờ thoát khỏi.
Nắng sớm ấm áp rọi lên người tôi.
Tôi hít một hơi thật sâu.
Trong không khí, là mùi vị của — tự do.
【Toàn văn hoàn】