Cả phòng họp im phăng phắc.

Gương mặt giám đốc tài chính từ đỏ sang tím, rồi từ tím chuyển sang trắng bệch.

Bản “tiên đoán thần thánh” của Diêu Trân Trân biến thành trò cười tệ hại nhất.

【Đinh! Phát hiện năng lượng cảm xúc tiêu cực mạnh mẽ.】

【Giá trị cảm xúc: +12000!】

Tôi lập tức chuyển toàn bộ năng lượng ấy thành sinh lực.

Cơ thể tôi gần như hồi phục lại như người bình thường.

Quầng thâm biến mất, hai má hồng hào trở lại, sức sống tràn ngập trong tứ chi.

Còn Diêu Trân Trân, sau hàng loạt màn “xử tử công khai”, hào quang “cá chép may mắn” quanh cô ta đã mờ đi trông thấy.

Ánh mắt của đồng nghiệp nhìn cô ta, từ ngưỡng mộ chuyển thành khinh thường.

“Cô ta có phải… chuyên tới để phá công ty không?”

“Tôi thấy không phải cá chép, mà là sao chổi ấy!”

“Tránh xa ra, xui xẻo lắm!”

Tôi dùng chính cách cô ta từng đối xử với tôi, trả lại gấp đôi.

Hệ thống cửa thông minh tôi thiết kế riêng cho cô ta, “tình cờ” nhốt cô ta trong nhà vệ sinh suốt ba tiếng ngay lúc chuẩn bị gặp khách hàng quan trọng nhất.

Phần mềm quản lý khách hàng tôi “tối ưu hóa” cho cô ta, đúng lúc cô ta đang trình bày với sếp.

“Ngẫu nhiên” đổi toàn bộ tên khách hàng trong ghi chú thành biệt danh thô tục cô ta từng dùng để tám chuyện với bạn thân.

Mỗi lần, tôi đều đẩy cô ta lên thật cao.

Sau đó để chính cô ta tự ngã tan tành.

Mỗi lần danh tiếng cô ta sụp đổ, lại trở thành dưỡng chất phục hồi sinh mệnh cho tôi.

Trên bảng hệ thống, nhãn “Con gái vận khí” gắn trên người Diêu Trân Trân chuyển thành màu xám.

Và giao diện hệ thống của tôi, cũng âm thầm thay đổi.

Bên cạnh mục 【Đổi giá trị cảm xúc】, một nút mới chậm rãi hiện lên.

【Quyền hạn hệ thống】.

10

Kẻ thù không đội trời chung của công ty — “Phong Bạo Công Nghệ” — đột nhiên phát động một đợt tấn công thương mại ác ý.

Chỉ trong thời gian ngắn, giá cổ phiếu công ty lao dốc thảm hại, lòng người hoang mang, công ty đứng bên bờ vực bị thâu tóm.

Tôi thức liền ba đêm, viết ra một bản “Kế hoạch phản công”.

Bản kế hoạch này logic chặt chẽ, dữ liệu chi tiết,

Từng bước nhắm thẳng vào điểm yếu của “Phong Bạo Công Nghệ”.

Tôi dùng email ẩn danh “rò rỉ” bản kế hoạch này cho Diêu Trân Trân — lúc đó đang rơi vào đường cùng.

Cô ta như vớ được bảo bối.

Trong cuộc họp hội đồng quản trị lúc nguy cấp nhất, cô ta trình bày bản kế hoạch đó.

Cả phòng họp như bùng nổ.

Trong ánh mắt tuyệt vọng của các thành viên hội đồng, ngọn lửa hi vọng bùng cháy trở lại.

Ánh mắt họ nhìn cô ta, lại một lần nữa tràn đầy ngưỡng mộ.

“Tôi đã nói rồi mà! Trân Trân mới là cứu tinh của chúng ta!”

“Cá chép vẫn là cá chép, luôn xuất hiện đúng lúc cần thiết nhất!”

Công ty lập tức thực thi kế hoạch, huy động mọi nguồn lực, tung đòn phản công toàn diện về phía “Phong Bạo Công Nghệ”.

Tôi ngồi tại chỗ, nhấn phím Enter cuối cùng.

Kích nổ bug chí mạng tôi đã giấu trong kế hoạch hoàn hảo đó.

Cái gọi là “tử huyệt” ấy, vốn dĩ không phải điểm yếu, mà là một cái bẫy.

Toàn bộ tài chính và tài nguyên của công ty dùng cho cuộc phản công, thông qua “tử huyệt” ấy, chảy thẳng vào tài khoản ngầm của “Phong Bạo Công Nghệ” đã được chuẩn bị từ trước.

Đòn sấm sét của chúng tôi, trở thành một cuộc tự sát.

Khi tin tức truyền về, cả công ty như rơi vào cõi chết.

Mọi người phát điên.

Lần này, không ai đứng ra bào chữa cho cô ta nữa.

Tất cả bắt đầu mắng nhiếc Diêu Trân Trân.

Nguồn năng lượng cảm xúc tiêu cực khổng lồ, điên cuồng đổ vào hệ thống của tôi.

【Giá trị cảm xúc đã đạt giới hạn!】

【[Quyền hạn hệ thống] đã được mở khóa hoàn toàn!】

Tôi đứng dậy, bước đến trước mặt Diêu Trân Trân.

Cô ta ngồi bệt dưới đất, ánh mắt trống rỗng.

Lớp “hào quang cá mặn” bao phủ quanh cô ta đang tan biến.

Trên bảng hệ thống của tôi, hiện ra một dòng chữ vàng rực:

【Mục tiêu “Diêu Trân Trân” xác định là “thể ký sinh không gian”.】

【Nguồn năng lượng: Ký chủ Thư Na — đã ngắt kết nối.】

【Kích hoạt trình tự xóa bỏ.】