……
“Đi thôi, tìm mẹ nào, tìm được mẹ là có đồ ăn.”
Tiếng bước chân dần rời khỏi phòng thay đồ, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Vài dòng bình luận lập tức xuất hiện trong livestream.
【Trời đất quỷ thần ơi! Tôi thấy rồi, tôi thấy rồi! Tiểu quỷ còn sống!】
【Sợ chết đi được! Tôi không dám thở mạnh luôn!】
【Trời ơi! Tim tôi chịu không nổi nữa! Mọi người xem đi nhé, tôi đi tìm mẹ tôi đây!】
【Xin ông thần tài phù hộ! Xin ông thần tài phù hộ!】
………
19
Đúng lúc này, trong tai nghe vang lên giọng của Xích Tùng Tử.
“Chị thấy năm linh vị trong bàn thờ rồi đúng không? Bên trong đó chứa đầy dầu xác, chính vì nó mà những đứa trẻ chết yểu này mới biến dị. Hãy lấy nó ra, chạy vào phòng làm việc nhà chị mà trốn, đợi tôi đến rồi mở cửa sổ, ném nó ra cho tôi.”
Tôi cẩn thận nghe ngóng động tĩnh sau khi lấy linh vị.
Nghe tiếng động, có vẻ như họ đã vào phòng ngủ.
Tôi chân trần chạy đến cửa phòng làm việc, chuẩn bị vào thì nghe thấy tiếng thì thầm nhỏ xíu: “Mẹ ơi.”
Nhìn xuống, tôi thấy một xác bé nhỏ đang bám vào ống quần, đôi mắt rỗng không ngước lên nhìn tôi.
Tôi hoảng hốt hét lên, ngẩng đầu lên thì thấy Cố Tuấn cùng những đứa bé xác khô trên người anh ta đều đang nhìn chằm chằm.
Không chần chừ, tôi vung mạnh để thoát khỏi cái xác bé, chạy vào phòng làm việc rồi khóa chặt cửa lại.
Cố Tuấn lao tới, đập cửa hét lên: “Hoa Hoa, em lấy linh vị rồi phải không? Đừng nghe người ngoài! Người đó không phải là người tốt! Linh vị nhất định không được đưa cho cô ta! Đưa rồi, các con sẽ bị cô ta điều khiển, cô ta sẽ luyện các con thành tiểu quỷ để mang tài lộc, tất cả sẽ kết thúc!
“Hãy tin anh! Tin anh đi, Hoa Hoa!”
Lúc này, giọng của Xích Tùng Tử lại vang lên trong tai nghe:
“Hoa Hoa, chị đang ở trong phòng làm việc rồi đúng không? Tôi đến rồi, nhanh mở cửa sổ, ném linh vị ra cho tôi! Tôi sẽ phá hủy linh vị, khiến các tiểu quỷ tan thành mây khói, chị sẽ an toàn!”
Tôi giật mình tỉnh táo lại, lạnh lùng nói: “Tôi chưa từng gửi cho cô định vị, làm sao cô biết nhà tôi ở đâu?”
Phòng livestream đột nhiên im lặng một lúc, rồi nổ tung với các bình luận:
【Ôi trời! Ôi trời! Chuyện gì đây?】
【Quay ngoắt tình thế rồi sao? Nổi da gà luôn!】
【Mọi người nghĩ sao, có khi nào Xích Tùng Tử mới là kẻ xấu, từ lâu đã nhắm đến việc luyện ‘Ngũ Quỷ Vận Tài’ và chú ý đến Hoa Hoa không…?】
【Tôi thì không nghĩ vậy, Hoa Hoa từng đăng ảnh môi trường xung quanh nhà mình, Xích Tùng Tử có thể tìm thấy cũng không có gì lạ cả!】
【Nhưng mà, đến mức biết chính xác căn nhà nào, phòng nào thì thật đáng sợ!】
Xích Tùng Tử im lặng một lúc, định lên tiếng giải thích, nhưng ngoài cửa lại vang lên giọng lo lắng của Cố Tuấn:
“Hoa Hoa, em đang nói chuyện với ai vậy? Em gọi đạo sĩ tới sao?
“Vợ ơi, hãy tin anh, năm đứa trẻ này là con ruột của chúng ta, em nghĩ mỗi lần em sảy thai anh không đau lòng sao? Thực ra anh sợ em buồn nên lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ. Mỗi lần nghĩ đến việc các con không thể ở lại, anh đau lòng lắm.
“Đây là bí thuật mà anh đã bỏ nhiều tiền mua về, chỉ cần em cùng anh nuôi dưỡng chúng, giải trừ oán khí của các con, cho các con tu thành kiếp sau, thì những đứa trẻ sau này sẽ bình an mà ra đời. Em nhất định phải tin anh!”
Cố Tuấn còn nhắc lại những ký ức về ngày chúng tôi xác định tình cảm, nói rằng muốn nắm tay tôi cả đời, sống đến bạc đầu.
Đúng vậy, con đường chúng tôi đã đi qua thật sự không dễ dàng.
Thời đại học, tôi đã thầm yêu Cố Tuấn, nhưng khi đó anh ta đã có vị hôn thê, tôi chỉ có thể giấu kín tình cảm của mình.
Cho đến vài năm sau, khi biết tin vị hôn thê của anh ta qua đời, tôi mới dám xuất hiện bên cạnh anh ta.
20
Tôi vô thức bước từng bước đến cửa, tay đặt lên tay nắm.
“Hoa Hoa, đừng để anh ta lừa!” Đúng lúc quan trọng, Xích Tùng Tử hét lên trong tai nghe.
Tôi khựng lại, dừng bước ngay lập tức.
“Hoa Hoa, chị thật sự hiểu chồng mình chứ? Hỏi anh ta, có còn nhớ Giang Nguyệt và đứa con của cô ấy không?”
Giang Nguyệt, cái tên nghe thật quen thuộc, chẳng phải là… vị hôn thê đã qua đời của Cố Tuấn sao!
“Chị gái tôi, Giang Nguyệt, đã bị anh ta hại chết như vậy đấy. Lần sảy thai thứ ba, chị ấy phát hiện ra sự thật, chịu không nổi cú sốc, đã tự thiêu cùng ba đứa con. Chị hỏi anh ta xem có đúng không?” Xích Tùng Tử nghẹn ngào hét lên.
“Đáng tiếc, khi tôi trở về thì đã quá muộn. Bao năm nay, tôi không ngừng tìm anh ta. Cuối cùng, trời không phụ lòng người, tôi thấy buổi livestream của chị, nhìn thấy ảnh cưới của hai người và nhận ra hắn. Hoa Hoa, cô phải tin tôi, tôi thật sự muốn giúp chị!”
Tôi nửa tin nửa ngờ, lặp lại lời của Xích Tùng Tử hỏi Cố Tuấn, không ngờ anh ta vừa nghe xong đã nổi giận đùng đùng.
“Nhắc đến con tiện nhân đó làm gì? Chính ả đã hại chết con của tôi! Chỉ còn hai đứa nữa thôi là thành công rồi!
“Mở cửa! Mở cửa ngay! Bọn trẻ đói rồi! Mau cho chúng uống máu của cô! Cho chúng uống, tôi sẽ thành công! Đợi khi tôi trở thành người giàu nhất thế giới, tôi sẽ lập bài vị trường sinh cho cô, Hoa Hoa!”
Đúng như Xích Tùng Tử nói, Cố Tuấn đang lừa tôi, chỉ cần tôi mở cửa, anh ta sẽ giết tôi ngay lập tức.
“Mẹ ơi! Mẹ ơi! Mẹ ơi mở cửa đi!” Năm giọng trẻ con non nớt nhưng quái dị đồng loạt vang lên theo tiếng hét giận dữ của Cố Tuấn.
Cánh cửa gỗ kêu răng rắc dưới những cú đá mạnh của hắn, dường như sắp bung ra. Tôi dồn hết sức lực, di chuyển bàn ghế chặn cửa, ngã gục xuống đất, toàn thân run rẩy, tay chân bủn rủn, thậm chí đánh rơi cả điện thoại. Bình luận trong livestream dồn dập xuất hiện:
【Cố lên, chị gái!】
【Gọi cảnh sát đi! Tôi giúp báo!】
【Gọi cảnh sát +1!】
【Thà tin Xích Tùng Tử! Tên bên ngoài là kẻ điên rồi!】
【A Di Đà Phật, tôi chỉ vô tình ghé qua thôi, xin tha cho tôi!】
【Chị ơi, nhà chị tầng mấy vậy? Tháo rèm cửa nối lại rồi trèo xuống trốn đi!】
………
Nhà tôi là biệt thự hai tầng, cách này có vẻ đáng thử.
“Hoa Hoa, mau ném linh vị cho tôi! Sắp đến mười hai giờ rồi!” Xích Tùng Tử ở dưới lầu sốt ruột hét lên.
Nhưng tôi vẫn không dám hoàn toàn tin Xích Tùng Tử, chừng nào chưa đến phút cuối, tôi sẽ không giao linh vị cho cô ấy.
“Bốp” một tiếng, Cố Tuấn đã lấy một cái rìu và đập cửa, làm ván cửa nứt toang.
Tôi không còn thời gian để tháo rèm nữa, ngay lúc cửa bị phá tung, tôi liền túm lấy rèm và nhảy xuống.
Đáng tiếc, dưới chỗ tôi rơi có một hòn đá có cạnh sắc nhọn. Dù không rơi thẳng xuống đá, nhưng đùi tôi bị cạnh đá rạch một vết dài, máu chảy ra ào ạt.
Khi tôi đau đớn gần như ngất đi, tôi ngước lên nhìn, thấy khuôn mặt đen sì của Cố Tuấn bên cửa sổ và năm cái đầu bé nhỏ thò ra nhìn theo.
21
Mạng sống vẫn là quan trọng nhất.
Tôi cố nén cơn đau, ném linh vị trong tay cho Xích Tùng Tử đang đứng cạnh tảng đá.
Xích Tùng Tử đưa tay đón lấy linh vị.
“Không! Đừng đưa cho cô ta! Cô đúng là đồ ngốc!”
Ngay sau đó, Cố Tuấn ôm theo một cái lọ, sau lưng là năm cái xác bé lao ra, vây lấy Xích Tùng Tử.
Tôi muốn xem các bạn trong livestream có ai gọi cảnh sát thành công không, nhưng nhận ra chiếc điện thoại đã vỡ tan khi tôi nhảy xuống. Chỉ còn biết cắn răng chịu đựng, kéo lê đôi chân đau nhức, dựa vào một gốc cây nhỏ để ngồi xuống.
Xích Tùng Tử điềm tĩnh, cười cười: “Chào anh rể, tôi là em gái của Giang Nguyệt, Xích Tùng Tử đây. Món quà tôi tặng anh có vừa ý không?”
“Hóa ra là con tiện nhân cô gây rối! Tôi tự hỏi sao đến phút cuối, cô vợ ngu ngốc của tôi lại đột nhiên thông minh đến vậy!”
Cố Tuấn nhìn Xích Tùng Tử, tức giận nghiến răng.
“Đúng vậy, cho nên tôi đã lấy được linh vị!” Xích Tùng Tử đắc ý giơ linh vị trong tay lên, liếc nhìn tôi.
Sắc mặt Cố Tuấn tối sầm lại, vỗ vỗ chiếc lọ trong tay, cười lạnh: “Cô nghĩ tôi không có chuẩn bị sao? Đây là tro cốt của chị gái cô, Giang Nguyệt. Muốn lấy thì đổi bằng linh vị! Nếu không, tôi sẽ rải ngay lập tức!”
Xích Tùng Tử cười phá lên như nghe được chuyện nực cười nhất, cười nghiêng ngả.
“Dùng tro cốt của Giang Nguyệt để đe dọa tôi sao? Cứ rải đi, dù gì chị ấy cũng đã chết rồi.”