13

Vừa mở cửa phòng thay đồ, một luồng gió lạnh thổi qua khiến tôi bất giác rùng mình.

Tôi “tách” một tiếng bật công tắc đèn, dưới ánh sáng mờ ảo, hiện ra cả một bức tường đầy búp bê mô hình. Đôi mắt của chúng đồng loạt nhìn chằm chằm khiến tôi giật mình.

【Á! Hết hồn!】

【Sợ chết mất +1!】

【+1!】

【Trời đất, suýt tè ra quần luôn!】

………

Nhưng ngoài đống búp bê mô hình ra, chẳng còn gì khác.

Xích Tùng Tử không chịu bỏ cuộc: “Chị tìm kỹ lại xem, thứ đó chắc chắn ở đây. Phòng này nặng âm khí lắm.”

Lúc này, điện thoại của tôi bất ngờ reo lên, là Cố Tuấn.

“Chắc chắn là ở trong phòng này. Chị vừa vào, anh ta đã cảm nhận được rồi. Đừng nghe điện thoại, mau tìm đi! Nếu không sẽ không kịp đâu!” Xích Tùng Tử sốt sắng nói.

Tôi lần mò từng mô hình, gõ và ấn thử từng ngăn một.

【Streamer, có thể nói xem chúng ta đang tìm gì không?】

【Đúng rồi, tò mò ghê, nói đi mà!】

【Tiết lộ chút đi, kẻo lát nữa tìm thấy thì sợ muốn xỉu…】

【Đồng ý luôn!】

【Mình trốn trong chăn có an toàn hơn không nhỉ?】

………

Trong phòng livestream, mọi người nín thở, không ai dám thở mạnh, chỉ những ai không chịu nổi mới gõ vài dòng bình luận để lấy can đảm.

14

Bất chợt, khi sờ đến một trong số những mô hình, tôi nghe tiếng “tách”, một tấm gỗ nhỏ bên cạnh bức tường tự động mở ra.

Bên trong là một cái két sắt.

Tôi thử vài tổ hợp mật mã nhưng không đúng, cuối cùng thử ngày kỷ niệm kết hôn của tôi và Cố Tuấn. Két kêu “tách” và mở ra.

Khi tôi quay camera chiếu vào bên trong, vô số bình luận lập tức hiện lên:

【(ˉ▽ ̄~) Chỉ có thế thôi à?】

【Trời ơi, phí cả công nín thở! Thất vọng quá!】

【Streamer thất bại rồi!】

【Có khi nào Xích Tùng Tử chẳng phải là đại sư gì mà chỉ là gián điệp thương mại, muốn lấy cắp tài liệu của chồng Hoa Hoa không nhỉ…】

………

Trong két, ngoài vài xấp tiền mặt, còn lại toàn là tài liệu khách hàng và hợp đồng.

Nói cách khác, đây là nơi chứa đựng bí mật thương mại của công ty Cố Tuấn.

Nghe mọi người bàn tán, trong thoáng chốc, tôi bắt đầu cảm thấy như mình đã rơi vào một cái bẫy.

15

Xích Tùng Tử im lặng, chân mày nhíu chặt thành một đường dọc, lấy ra ba đồng xu, tung lên rồi quan sát một lúc, chỉ vào chiếc két sắt: “Dời nó ra, nếu bên trong có gì, tức là chị không đến số tuyệt mệnh; nếu không có gì, tôi sẽ bỏ nghề, không coi bói nữa!”

Nói đến mức này, tôi đành phải dời két sắt để cô ấy yên tâm.

May mà két không nặng, vừa di chuyển thì nghe “phịch” một tiếng, một cánh cửa nhỏ bật ra từ bức tường sau két.

“Chính là chỗ này! Mau! Đó là một bàn thờ!” Xích Tùng Tử kích động nói.

Tôi nhẹ nhàng tiến tới, mở cánh cửa nhỏ.

Vén một tấm rèm vải lên, cảnh tượng trước mắt khiến da đầu tôi tê dại, suýt chút nữa thì ngất đi.

Bên trong bàn thờ đầy những ký hiệu huyết sắc kỳ dị, xếp gọn gàng năm cái linh vị nhỏ.

Bên cạnh từng linh vị, những xác khô bé nhỏ của những đứa trẻ nằm im lìm trên những chiếc giường nhỏ, và cái mới nhất được ngâm trong lọ formalin chính là đứa con mà tôi từng thấy trong bệnh viện, trong chiếc hộp bảo quản lạnh.

Điều kỳ dị là, cả những xác khô lẫn đứa bé trong lọ đều phập phồng bụng như thể đang thở.

Phía trước những xác khô có bày lư hương, đồ chơi, quần áo nhỏ, bánh kẹo, bình sữa…

Bình luận trong phòng livestream đồng loạt hét lên 【Trời ơi!】

Tôi cố gắng bịt miệng, nước mắt lập tức trào ra.

Trọn vẹn năm đứa! Tất cả đều là con của tôi!

Không ngờ rằng, mỗi khi tôi nửa tỉnh nửa mơ, lại nghe thấy tiếng trẻ con vui đùa và gọi mẹ, tôi cứ nghĩ mình bị suy nhược thần kinh, rồi lại tưởng đó là ảo giác do mang thai.

Tôi chưa từng nghĩ ra sự thật kinh hoàng này!

16

“Tại sao? Tại sao anh ta lại làm như vậy?”

Không biết vì sợ hãi hay cảm giác ghê tởm, tôi không thể ngăn cơn buồn nôn dâng lên.

Cố Tuấn điển trai, tài giỏi, tao nhã, sau hôn nhân lại yêu chiều tôi đến tận xương tủy, hệt như nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình. Tôi thực sự không thể tưởng tượng rằng người làm ra chuyện tàn nhẫn này lại là anh ta.

Xích Tùng Tử thở dài nói: “Chị đã từng nghe đến ‘Ngũ Quỷ Vận Tài’ chưa? Phương pháp luyện những đứa trẻ chết yểu thành tiểu quỷ để thờ cúng có thể mang đến tài lộc.

“‘Ngũ Quỷ Vận Tài’ mạnh nhất là khi luyện bằng chính con ruột của mình, đặc biệt là những đứa trẻ chưa từng tiếp xúc ánh sáng, tức là chưa ra đời, sảy thai hoặc sinh non.”

Lúc này, điện thoại lại reo lên, vẫn là Cố Tuấn.

Tôi nhắn tin cho Xích Tùng Tử hỏi có nên nghe không, cô ấy trừng mắt, gửi lại một câu: “Muốn chết thì nghe!

“Để đạt hiệu quả tối đa, ‘Ngũ Quỷ Vận Tài’ cần sử dụng máu tim của mẹ ruột năm đứa trẻ trong vòng ba ngày kể từ khi đứa trẻ thứ năm chết, để hoàn tất trận pháp cuối cùng. Anh ta, tối nay sẽ giết chị!”

17

Vừa dứt lời, “cạch” một tiếng, cửa chính mở ra.

Có người bước vào.

“Vợ ơi, em về nhà rồi à? Xuất viện sao không báo cho anh một tiếng?”

Là Cố Tuấn!

Đồng thời, Xích Tùng Tử khẽ thì thầm: “Trốn đi! Nhanh lên!”

Nhưng, trong phòng thay đồ thật sự chẳng có chỗ nào để trốn!

Tiếng bước chân vang lên trong phòng khách.

Tôi theo bản năng nhanh chóng khóa trái cửa phòng thay đồ lại.

“Xích Tùng Tử, bây giờ phải làm sao?” Tôi hoảng loạn đến mức giọng nói đã lẫn tiếng khóc.

Cửa phòng thay đồ là cửa gỗ, khóa cũng không phải là khóa an toàn, chỉ cần đá mạnh vài cái là cửa sẽ bung ra ngay.

“Tôi sắp đến khu của chị rồi. Chỉ cần giữ vững trong mười lăm phút nữa thôi.” Xích Tùng Tử cố gắng trấn an tôi.

Mười lăm phút? Đùa sao! Tôi thậm chí còn không nghĩ mình trụ nổi năm phút.

Tôi tuyệt vọng nhìn vào điện thoại, dòng bình luận trong phòng livestream như phát cuồng, bật ra liên tục.

【A! A Di Đà Phật! Tôi vừa vào livestream nào thế này!】

【Sợ quá đi! Streamer mau lên!】

【Tôi cá là chút nữa anh ta sẽ vào phòng thay đồ trước!】

【Trốn ở đâu đây?】

【Trong rèm cửa! Trốn vào rèm cửa!】

【Đừng khóa cửa phòng thay đồ, khóa lại chẳng khác nào nói với anh ta là cô đang ở trong đó!】

……

Có lý!

Tôi nhanh chóng mở khóa cửa phòng thay đồ, rồi trốn vào sau rèm cửa dày.

Tiếng bước chân ngày càng gần, nỗi sợ trong tôi như cỏ dại mọc lan tràn, tôi thậm chí nghe rõ cả nhịp tim của mình.

Và không biết có phải vì căng thẳng quá mà tôi bắt đầu nghe thấy cả tiếng thở và tiếng mút sữa phát ra từ bàn thờ.

Có lẽ, tôi không nên trốn trong phòng thay đồ!

18

“Vợ ơi, muốn về nhà thì cứ nói với anh, để anh đi đón em. Đừng giận nữa, anh đảm bảo lần tới em sẽ sinh được một em bé khỏe mạnh đủ tháng.”

Bước chân của Cố Tuấn dừng lại trước cửa phòng thay đồ, cánh cửa “két” một tiếng mở ra.

Anh ta bước vào, đứng ngay trước rèm cửa, cách tôi chưa đến mười centimet.

Tôi nín thở, cố gắng giữ cơ thể không run rẩy quá mức.

Anh ta “chậc” một tiếng, có lẽ đã thấy bàn thờ mà tôi chưa kịp đóng lại.

“Vợ ơi, em đã thấy rồi phải không?

“Nghe anh giải thích đã, đây là bí thuật của Mao Sơn. Cách này không chỉ giúp xóa bỏ oán khí của các con, mà còn giúp chúng tu luyện cho kiếp sau, để chúng đầu thai về nhà mình. Chẳng phải em luôn tiếc nuối vì không giữ được những đứa trẻ này sao?”

Lúc này, bàn thờ phát ra tiếng “chít chít”.

Tôi lén nhìn qua khe hở của rèm, thấy Cố Tuấn chìa cánh tay ra trước bàn thờ, vài hình dáng nhỏ xíu leo lên người anh ta, gọi “Ba ơi, ba ơi” không ngừng.

Đứa lớn nhất, cũng là đứa con tôi vừa sảy thai hôm kia, cuối cùng bò ra, người ướt nhẹp, mút ngón tay, đôi mắt to tròn đảo quanh.

“Các con, chúng ta đi tìm mẹ nhé, để mẹ mãi mãi ở bên chúng ta có được không?”

“Con đói, con đói…”

Scroll Up