Phó Cẩn im lặng rất lâu, rồi nói một câu chẳng đầu chẳng đuôi: “Em còn yêu anh ta không?”

?

Giờ người im lặng lại là tôi.

Tất nhiên là không yêu. Tôi luôn dứt khoát, khi đã xác định không đáng thì lập tức buông bỏ.

Buông rồi là buông thật sự.

Khi Phó Cẩn gần như không thể chờ thêm được nữa, tôi mới lên tiếng: “Anh nhìn thấy chỗ nào tôi còn yêu anh ta chứ?

“Là lúc chúng ta ngày đêm bên nhau ở đây sao?

“Là lúc chúng ta cùng lặn dưới biển và tôi chủ động nắm lấy tay anh sao?

“Là… hôm anh bị ốm, trong cơn mê man kéo tôi lại hôn, và tôi không né tránh sao?”

Tôi cười hỏi ngược lại anh ấy.

“Vậy còn em, có yêu tôi không?” Phó Cẩn dè dặt hỏi.

Tôi đứng dậy khỏi ghế sofa, từng chữ một nói với anh ấy: “Anh có cần tôi tiếp tục liệt kê không? Yêu hay không yêu, anh chắc chắn cảm nhận được mà.”

11

“Đào Đào, mình lại yêu rồi.”

Đầu dây bên kia lại là một khoảng im lặng.

“Nếu Cố Thần biết, chắc chắn sẽ bùng nổ.”

Khóe miệng tôi thoáng chùng xuống.

Ngày vui như thế này, nhắc đến cái chuyện không may đó làm gì.

“Anh ta làm phiền cậu thế nào rồi?”

“Thật ra cũng không đến nỗi nào, chỉ là cứ thay đủ cách để dò hỏi xem cậu ở đâu, muốn gặp cậu một lần.”

“Gặp mình để làm gì, để thấy mình tình tứ với người đàn ông khác à? Đúng là phiền phức, rõ ràng đã cứu sống ánh trăng sáng của anh ta, giờ lại nghĩ đến nốt chu sa rồi.”

“Niệm Niệm, trốn tránh không giải quyết được vấn đề đâu. Nếu muốn dứt khoát thoát khỏi anh ta, lời khuyên của mình là, hai người gặp nhau một lần.”

Cúp máy xong, tôi lăn qua lăn lại trên tấm chăn lông vũ.

Rồi bấm số gọi một cuộc điện thoại.

Tối đó, tôi nằm trong vòng tay của Phó Cẩn, cùng anh ấy qua cửa sổ nhìn tuyết rơi dày bên ngoài.

Lửa trong lò sưởi đang cháy bập bùng.

“Ngày mai, em sẽ gặp anh ta một lần.”

Bàn tay đang vuốt tóc tôi của Phó Cẩn dừng lại một chút.

“Được.”

“Khoảng bốn giờ chiều là xong, anh đến đón em được không? Em muốn ăn cái bánh ngọt lần trước anh mua cho em.”

“Tất cả theo ý em.”

“Đợi mọi chuyện giải quyết xong, anh sẽ không phải mệt mỏi nữa, em không muốn anh ta làm phiền cuộc sống của chúng ta.” Tôi ngồi thẳng dậy, quỳ trên đùi Phó Cẩn, nhìn thẳng vào mắt anh ấy nói.

Ba ngày sau, cả thành phố đã phủ trong tuyết trắng.

Tôi hẹn gặp tại quán cà phê gần trường học.

“Uống gì không?” Khi tôi đến, Cố Thần đã ngồi đợi từ lâu.

“Cảm ơn, tôi không thích cà phê.”

Cố Thần mở miệng định nói gì, cuối cùng chỉ nói một câu “Xin lỗi.”

Xin lỗi gì chứ? Xin lỗi vì bên nhau sáu năm mà còn không biết tôi thích uống gì sao?

Gặp lại người cũ, trong lòng tôi bỗng nhiên thấy phiền, tiện tay rút ra một điếu thuốc và châm lửa.

“Em biết hút thuốc từ khi nào vậy? Là sau khi rời xa tôi à?”

Tôi lắc đầu: “Luôn biết.”

“Em trước đây… không phải thế này.”

Tôi thở dài nói: “Tôi vốn luôn là như vậy, nhưng anh không biết, vì anh luôn yêu cầu tôi đóng giả Tô Thanh Thanh.”

Trong mắt Cố Thần hiện lên nỗi đau khổ tột cùng: “Niệm Niệm, tôi biết em đã cho tôi rất nhiều cơ hội, em có thể cho tôi một cơ hội cuối cùng không?”

“Cố Thần, thật ra hôm đó rất đau, cái ngày xảy ra tai nạn đó, đau lắm.”

“Tôi đã dành cho anh sáu năm tuổi trẻ, anh đã cho tôi thứ tôi cần, giữa chúng ta vốn dĩ chỉ là giao dịch, là tôi mơ tưởng thứ không thuộc về mình, và tôi phải trả giá.”

“Không phải mơ tưởng, là do tôi không hiểu rõ trái tim mình. Niệm Niệm, em chịu gặp tôi một lần, chẳng phải là vì giữa chúng ta vẫn còn cơ hội sao?”

Tôi nhìn đồng hồ, thời gian đã đến.

“Không có khả năng đâu, tôi đến chỉ để anh từ bỏ thôi.”

Nói xong, tôi đứng dậy rời đi.

Đẩy cửa quán cà phê, tôi liền nhìn thấy người đàn ông đứng dưới cột đèn đường.

Không biết từ khi nào, tuyết lại bắt đầu rơi, trên người anh ấy đã phủ một lớp mỏng, và trong tay anh ấy chính là chiếc bánh tôi muốn ăn.

Nụ cười hiện lên trên mặt tôi, tôi chạy nhanh về phía anh ấy.

End

Scroll Up