04
Lần đầu tiên tôi gặp Kỳ Thương là tại một bữa tiệc do nhà Hoa tổ chức.
Ban đầu tôi đã từ chối, nhưng cuối cùng lại bị cha ép phải đến.
Tôi không thích giao tiếp xã giao, nên trốn ra ban công ít ai để ý, ngắm cảnh đêm và nhâm nhi ly champagne.
Lúc này, có người bước tới từ phía sau, giọng nói trầm khàn:
“Cậu đúng là biết cách trốn nhàn nhã đấy.”
Là Hoa Thẩm Tinh.
Tôi trợn mắt:
“Không bằng Hoa thiếu gia, gặp người người yêu, gặp hoa hoa nở, ai thấy cũng phải tìm đến để nói vài câu.”
Lời này tôi nói đầy châm biếm, vòng vo đến mười lớp. Đúng là một ví dụ điển hình cho kiểu nói móc.
Nhưng Hoa Thẩm Tinh chẳng những không giận mà còn bật cười, gật đầu đồng ý:
“Cậu nói đúng, tôi quả thật được mọi người yêu thích hơn cậu.”
Tôi nghẹn lời, bị cái mặt dày của anh ta làm cho sững sờ. Vừa định đáp trả, thì bên dưới vang lên tiếng ồn ào
“Kỳ Thương, cậu là một học sinh giỏi, sao lại phải hạ mình rót trà cho người khác thế này, xem ra học giỏi cũng chẳng có ích gì nhỉ.”
“Kỳ Thương, nhìn cậu sống như một con chó, mau về nhà uống sữa đi. Nhưng mà tôi nghe nói mẹ cậu hình như chết rồi, không phải là bị cậu hại chết đấy chứ”
Chưa dứt lời, thanh niên kia đã ra tay, một cú đấm thẳng vào mặt Vương Tử Cách.
Mọi người đều sững sờ.
Vương Tử Cách tức giận tột độ, ôm mặt hét lên:
“Mày dám đánh tao! Đánh chết nó cho tao!”
Vừa dứt câu, đám công tử bên cạnh cậu ta đã chuẩn bị ra tay.
Nhìn thấy tình hình càng lúc càng khó kiểm soát, với tư cách chủ nhà, Hoa Thẩm Tinh không thể đứng ngoài nhìn được.
“Đang làm loạn gì vậy.”
Mọi người khựng lại, ngẩng đầu nhìn lên. Vừa hay thấy tôi và Hoa Thẩm Tinh. Sắc mặt họ lập tức thay đổi.
Tôi tựa vào lan can, cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt rơi vào Vương Tử Cách.
“Thế nào gọi là hại chết?”
Ban đầu, tôi không định can thiệp, vì mấy chuyện bắt nạt này trong thế giới này quá thường tình rồi.
Nhưng mà
Khi tôi sinh ra, mẹ tôi qua đời vì kiệt sức, có vài người đồn thổi sau lưng rằng tôi đã hại chết mẹ.
Dù sau đó cha tôi đã xử lý đám người này, nhưng tôi vẫn cực kỳ ghét câu nói đó.
Vương Tử Cách vội vàng giải thích:
“Tiểu thư Tịch, tôi… tôi chỉ lỡ lời, cô đừng giận…”
Vẻ ngạo mạn lúc trước hoàn toàn biến mất.
Tôi liếc nhìn Hoa Thẩm Tinh, cười lạnh lùng:
“Từ nay về sau, tôi không muốn thấy anh ta ở bất kỳ buổi tiệc nào nữa.”
Chỉ một câu nói cũng đủ để cắt đứt con đường phát triển của nhà họ Vương. Vương Tử Cách mặt trắng bệch, bị bảo vệ lôi ra ngoài.
Mấy tên công tử khác cũng vội vàng bỏ chạy, sợ bị vạ lây. Chỉ còn lại chàng trai đứng một tôi tại chỗ.
Anh ta ngước lên nhìn tôi, ánh mắt lạnh lùng, vẻ ngoài điển trai như một ngôi sao điện ảnh.
Anh ta nói:
“Cảm ơn…”
Tôi khoát tay, không để tâm lắm. Cứ tưởng sự liên quan giữa tôi và anh ta chỉ dừng lại ở đó.
Nhưng không, anh ta lại chủ động theo đuổi tôi, và sau vài năm quan sát, tôi cuối cùng cũng đồng ý.
Cha tôi không nói gì nhiều, nhưng Hoa Thẩm Tinh lại bảo đầy ẩn ý:
“Cậu nên cẩn thận, tham vọng của Kỳ Thương không nhỏ đâu, loại người như anh ta không dễ thuần phục.”
Lúc đó tôi chỉ cảm thấy lời nói ấy không đáng bận tâm, nhưng giờ đây những lời ấy lại trở thành sự thật.
Kỳ Thương quả thật không thể thuần phục. Tôi hít một hơi sâu, bấm số gọi cho thư ký:
“thư ký Đới, hợp tác với tập đoàn Kỳ Thị mà tôi nói lần trước, dừng lại đi.”
05
Tôi biết rõ rằng một vụ hợp tác đơn lẻ sẽ không làm tổn thương gì đến Kỳ Thương, người đã có nền tảng vững chắc.
Nhưng mục đích của tôi là gửi một thông điệp ra bên ngoài.
Tôi và Kỳ Thương hoàn toàn cắt đứt.
Tập đoàn giải trí Kỳ Thị phát triển mạnh mẽ như vậy là nhờ một phần nguồn lực và diễn viên của Tập đoàn giải trí Tịch Thị mà tôi cung cấp.
Ban đầu, ai cũng nể mặt Tịch Thị nên không ai có ý kiến gì. Giờ đây, chẳng ai muốn vì Kỳ Thương mà làm phật lòng Tịch Thị.
Trong nửa tháng, nguồn lực của Kỳ Thị bất ngờ bị cắt đứt, một số diễn viên tên tuổi cũng muốn chấm dứt hợp đồng.
Cổ phiếu của anh ta, từ việc liên tục tăng vọt, chỉ sau một đêm rơi xuống đáy.
Hoa Thẩm Tinh gọi cho tôi, cười châm biếm:
“Không ngờ, cậu cũng khá tỉnh táo đấy, không bị tên cáo già Kỳ Thương đó mê hoặc.”
Tôi lạnh lùng đáp:
“Anh ta không thể thành Đắt Kỷ, mà tôi cũng chẳng phải Trụ Vương.”
Dù tôi và Trụ Vương đều bị sắc đẹp làm mờ mắt. Nhưng sắc đẹp cũng có sự khác biệt.
Lúc này, thư ký Đới gõ cửa, nói:
“Giám đốc, anh Kỳ đến tìm cô.”
Tôi gật đầu, bảo anh ta vào.
Kỳ Thương đẩy cửa bước vào, trên gương mặt vẫn là nụ cười dịu dàng quen thuộc.
“Nguyệt Nguyệt, em đã ăn gì chưa?”
Cứ như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra, như thể mọi khó chịu trước đó không hề tồn tại.
Nhưng anh ta quên mất, tôi thì không quên.
“Có gì nói thẳng ra.”
Sắc mặt Kỳ Thương cứng đờ, anh ta dịu dàng nói:
“Nguyệt Nguyệt, anh biết anh đã làm em tổn thương trong buổi tiệc đính hôn, em giận là đúng.”
“Nhưng anh thề với trời, anh thật sự chỉ coi Mạnh Kỳ như em gái, tuyệt đối không làm gì có lỗi với em.”
Kỳ Thương đưa tay định nắm lấy tay tôi, giọng chân thành:
“Em có thể tha thứ cho anh lần này được không? Từ nay về sau, anh hứa sẽ không có bất kỳ liên hệ gì với cô ấy nữa.”
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta, cười khẩy:
“Lúc anh sinh ra, não anh để quên trong bụng mẹ à?
“Hay khi tiến hóa, anh quăng luôn não, nghĩ rằng ai cũng ngu như anh, dễ bị lừa vậy sao?”
Nụ cười trên mặt Kỳ Thương lập tức tan biến, nhưng anh ta vẫn kiên trì nói:
“Nguyệt Nguyệt, anh thật sự rất yêu em, ba năm qua anh đối tốt với em, lẽ nào em đã quên hết rồi sao? Em nhất định phải tuyệt tình như vậy à?”
Cha từng nói với tôi rằng, khi một người đàn ông bắt đầu lôi quá khứ ra nói, điều đó có nghĩa là hiện tại anh ta chẳng còn gì đủ để khiến bạn cảm động nữa.
Kỳ Thương cũng không ngoại lệ.
Tôi nheo mắt, không biểu lộ cảm xúc nào khi nhìn anh ta:
“Anh đúng là đã tốt với tôi, nhưng tôi cũng chẳng đối xử tệ với anh.”
“Anh đi tiệc tùng, uống say mèm, tôi là người chuẩn bị nước giải rượu cho anh.”
“Anh sốt phải nhập viện, tôi là người thức trắng đêm để chăm sóc anh.”
“Anh gặp khó khăn về tài chính, tôi là người đưa hết số tiền tiết kiệm của tôi.”
“Những tài nguyên và diễn viên đỉnh cao, tôi là người từng bước đưa đến cho anh.”
Tôi đã cùng anh ta đi qua giai đoạn khó khăn nhất trong sự nghiệp, khi khởi nghiệp tôi bỏ tiền, bỏ công sức, dốc hết nguồn lực chỉ vì con người Kỳ Thương.
So với những thứ mà Kỳ Thương đã “yêu” tôi, những gì tôi trao cho anh thực tế hơn và hữu ích hơn nhiều.
Kỳ Thương biết rõ điều này hơn ai hết.
Giọng anh ta khàn đi:
“Nguyệt Nguyệt, anh biết mà, anh biết em rất thương anh, chúng ta bắt đầu lại được không?”
Tôi lắc đầu không do dự.
“Kỳ Thương, ở tiệc đính hôn, chính anh là người chọn rời đi.
“Tôi đã hạ thấp tiêu chuẩn của tôi, chịu đựng thiệt thòi vì anh, anh khiến tôi cảm thấy bản thân tôi như một món hàng rẻ tiền, là anh đã phản bội tôi.”
Sắc mặt Kỳ Thương trở nên trắng bệch, đôi tay anh ta bắt đầu run rẩy không kiểm soát.
Ánh mắt lạnh lùng của tôi lướt qua với chút ghê tởm.
“Tôi không phải rác rưởi, và những gì tôi dành cho anh cũng không hề rẻ mạt. Anh không biết trân trọng, thì tôi sẽ lấy lại tất cả.”
Kỳ Thương lặng lẽ nhìn tôi, đôi môi mấp máy nhưng mãi vẫn không nói được câu nào.
Cuối cùng, anh ta rời khỏi công ty trong trạng thái suy sụp.
thư ký Đới đứng bên cạnh nói nhỏ:
“Thái độ này trông có vẻ thật lòng.”
Tôi liếc nhìn cô ấy, giọng điệu thản nhiên:
“Nếu thật lòng muốn xin lỗi, thì sao phải đợi đến khi sự nghiệp sa sút mới đến?”
Cô trợ lý nhỏ tò mò:
“Vậy anh ta đến đây làm gì”
Tôi cười lạnh hai tiếng, nói:
“Chỉ là đến để thăm dò thái độ của tôi thôi.”
Nếu tôi thực sự chỉ cần vài lời ngọt ngào là quay lại, thì từ đó trở đi anh ta sẽ hoàn toàn khống chế tôi, hút cạn máu tôi cho đến khi tôi không còn gì.
Nhưng tôi đã không còn là cô gái ngây thơ chưa từng trải đời nữa rồi.
Giới thượng lưu đầy rẫy những chuyện bẩn thỉu.
Thủ đoạn của Kỳ Thương so với những kẻ khác đang cố leo lên hàng ngũ gia tộc giàu có thì quá ngây thơ và quá tự cao.
Nhưng với thái độ cứng rắn của tôi hiện tại, nếu anh ta muốn cứu vãn.
Chắc hẳn anh ta phải nghĩ cách khác.