01

Vào ngày đính hôn, tôi khoác tay Kỳ Thương, tươi cười chào đón các vị khách có mặt tại hôn lễ chúng tôi.

Đột nhiên điện thoại anh ta bỗng kêu lên. Anh ta nhìn một chút, sắc mặt thoáng chùng xuống.

Tôi liếc nhìn sang, thấy đó là một tin nhắn. Chưa kịp nhìn rõ nội dung, anh ta đã nhanh chóng cất điện thoại đi.

Anh ta ghé sát vào tai tôi, nói nhỏ:

“Nguyệt Nguyệt, anh nghe điện thoại một chút, sẽ quay lại ngay.”

Tôi gật đầu, nhưng nhận thấy sự căng thẳng mà anh ta đang cố che giấu. Không hiểu sao, trong lòng tôi lại thấy lo lắng.

Anh ta đi mãi, cả tiếng đồng hồ cũng chưa thấy quay lại. Thấy lâu quá, tôi liền đi tìm. Cuối cùng, tôi nhìn thấy anh ta ở một góc hành lang.

Anh ta đứng quay lưng lại phía tôi, giọng trầm thấp:

“Mạnh Kỳ, hôm nay anh đính hôn, không thể đến gặp em”

Bước chân tôi dừng lại.

Mạnh Kỳ. Mối tình đầu của Kỳ Thương. Trong lòng tôi như có một sợi dây căng ra.

Lúc đó, không biết bên kia nói gì, sắc mặt Kỳ Thương thay đổi, giọng nói căng thẳng:

“Em đợi anh, anh sẽ đến ngay!”

Nói xong, anh ta vội vã cúp máy, rồi bước nhanh về phía cửa ra vào. Anh ta thậm chí không một lần ngoái lại nhìn tôi đang đứng phía sau.

Hoàn toàn quên rằng trong hội trường đang diễn ra tiệc đính hôn của tôi và anh ta.

Có lẽ anh ta không quên. Chỉ là so với Mạnh Kỳ, tôi không quan trọng bằng mà thôi.

Tôi cố nén nỗi đau nhói trong lòng, cất tiếng gọi anh ta:

“Kỳ Thương, anh đi đâu vậy?”

Anh ta quay lại nhìn tôi, cười giải thích:

“Có khách hàng gặp chút chuyện đột xuất, anh đi xem sao.”

Anh ta vẫn đang nói dối. Nhưng trong ánh mắt anh ta, sự lo lắng và vội vã lại không thể giấu đi được.

“Tôi nghe thấy hết rồi.”

Giọng tôi khàn khàn đến lạ:

“Kỳ Thương, anh đi tìm Mạnh Kỳ đúng không?”

Khuôn mặt anh ta thoáng cứng lại, nhưng không phủ nhận.

Tôi cười cay đắng:

“Kỳ Thương, hôm nay là tiệc đính hôn của chúng ta, mà anh lại muốn đi tìm người phụ nữ khác sao?”

02

Nhưng câu hỏi của tôi chỉ đổi lại sự im lặng từ anh ta. Và lúc đó, điện thoại anh ta lại reo lên.

Tôi nhìn thấy hai chữ “Kỳ Bảo”.

Sắc mặt Kỳ Thương khẽ thay đổi, giọng điệu có chút khó chịu:

“Nguyệt Nguyệt, đừng làm loạn nữa, Kỳ Kỳ đau dạ dày rồi, anh đưa cô ấy đến bệnh viện xong sẽ quay lại, tiệc đính hôn của chúng ta vẫn sẽ diễn ra suôn sẻ thôi.”

Nói xong câu đó, anh ta bỏ đi mà không thèm quay đầu lại.

Từ xa, tôi nghe thấy anh ta bắt máy, giọng nói dịu dàng:

“Kỳ Kỳ, đừng lo, anh đến ngay đây.

“Không sao đâu, đừng khóc nữa, anh sắp đến bên em rồi…”

Tôi nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh ta, chỉ cảm thấy đau khổ cho chính tôi.

Tôi từng đọc được một câu hỏi:

“Sức mạnh của ‘người cũ’ thực sự mạnh đến mức nào?”

Câu trả lời được nhiều lượt thích nhất là:

“Khi cô ấy xuất hiện, tất cả những người khác đều không còn quan trọng nữa.”

Mạnh Kỳ và Kỳ Thương. Hai người là mối tình đầu, lại còn là thanh mai trúc mã.

Nhưng tám năm trước, Mạnh Kỳ ra nước ngoài, hai người chia tay.

Tôi biết cô ấy có ý nghĩa đặc biệt với Kỳ Thương, nhưng vẫn đánh giá thấp sức ảnh hưởng của cô ấy.

Cô ấy vừa xuất hiện, ba năm tôi bên cạnh anh ấy, tất cả đều trở nên vô nghĩa. Hai tay tôi không ngừng run rẩy, tôi dựa vào tường để lấy lại bình tĩnh.

Nếu anh quan tâm cô ấy đến vậy, thì sao còn dây dưa với tôi? Xem tôi như người thay thế à?

Ba năm tình cảm này, thật nực cười.

Khách mời trong bữa tiệc vẫn đang chờ đợi, tôi không thể vắng mặt lâu.

Tôi trang điểm lại, hít một hơi thật sâu rồi bước vào sảnh tiệc.

Sau đó, tôi tuyên bố hủy đính hôn.

Khách mời ngơ ngác.

Tôi bình thản nói:

“Kỳ Thương vừa đi cùng Mạnh Kỳ, tôi không thích điều đó nên hủy đính hôn.”

Một câu nói đơn giản, nhưng ý nghĩa sâu xa. Trong ngày đính hôn, bỏ rơi vị hôn thê để đi với người phụ nữ khác.

Đó chẳng phải là ngoại tình sao!

Khách mời nhìn tôi với ánh mắt vừa mỉa mai, vừa lạnh lùng, vừa tò mò. Sảnh tiệc im phăng phắc.

Vào lúc đó, từ góc phòng vang lên một giọng nói lười biếng:

“Đáng lẽ nên như vậy từ lâu rồi, đại tiểu thư nhà Tịch đâu cần nuôi một con chó không trung thành.”

Tôi nhìn theo hướng giọng nói, vừa hay chạm mặt với một gương mặt đẹp không tì vết.

Hoa Thẩm Tinh.

Từ nhỏ đến lớn, anh ta luôn là đối thủ không đội trời chung của tôi. Nhưng lúc này, những lời của anh ta lại đúng ngay vào tim tôi.

“Chó không trung thành.”

Miêu tả Kỳ Thương, thật sự rất chính xác.

03

Chuyện hủy đính hôn lan truyền rất nhanh, khi tôi về đến nhà thì đã nhận được điện thoại từ Kỳ Thương.

“Nguyệt Nguyệt, sao em lại hủy tiệc đính hôn?”

Tôi không trả lời.

Anh ta là người biết rõ lý do hơn ai hết, nhưng vẫn cố đổ trách nhiệm lên tôi. Thật buồn cười.

Thấy tôi im lặng, giọng anh ta trở nên mềm mỏng hơn:

“Nguyệt Nguyệt, em đừng giận nữa được không? Anh đã giải thích rồi mà, anh chỉ giúp cô ấy lần này thôi. Đưa cô ấy đến bệnh viện xong anh sẽ về. Sao em không thể đợi anh một chút?”

Anh ta nói như thể người sai là tôi vậy.

“Nguyệt Nguyệt, chúng ta làm lại đính hôn nhé, anh thật sự yêu em.”

Yêu tôi? Yêu tôi là bỏ rơi tôi ngay trong tiệc đính hôn. Yêu tôi là làm ngơ lời níu kéo của tôi, phớt lờ nỗi đau của tôi.

Đó gọi là yêu sao?

Chẳng có ý nghĩa gì cả.

“Đừng nói là anh yêu tôi.”

Tôi lạnh lùng đáp:

“Tình yêu của anh bẩn thỉu đến mức khiến tôi buồn nôn.”

Hơi thở của Kỳ Thương khựng lại, giọng anh ta có phần cứng ngắc:

“Nguyệt Nguyệt, Kỳ Kỳ bị đau dạ dày, không có anh thì không được”

Tôi bật cười, ngắt lời anh ta:

“Thế thì hai người chết chung với nhau đi.”

Giọng Kỳ Thương đột nhiên lạnh lùng:

“Tịch Nguyệt, nhất thiết em phải nói khó nghe vậy sao?”

Tôi chẳng hề sợ hãi, giọng nói còn lạnh lùng hơn cả anh ta:

“So với những việc kinh tởm anh đã làm, lời tôi nói có là gì.”

Đầu dây bên kia, Kỳ Thương im lặng, chỉ còn lại tiếng thở nhè nhẹ. Không gian trở nên tĩnh lặng.

Tâm trạng rối bời trong tôi dần dần lắng xuống.

Giọng nói khàn khàn của Kỳ Thương lại vang lên:

“Nguyệt Nguyệt, lần này là anh đã suy nghĩ không thấu đáo, làm tổn thương em. Sau này anh sẽ không gặp cô ấy nữa, được không?

“Anh thật sự yêu em, em không thể rời bỏ anh được.”

Đến cuối câu, giọng anh ta như nghẹn lại. Trái tim tôi thoáng run lên.

Yêu tôi? Thì sao có thể làm tổn thương tôi như vậy.

Tôi vừa định mở miệng.

Thì giọng nói dịu dàng bên kia vang lên:

“Kỳ Thương, thuốc của em đâu?”

Là giọng của Mạnh Kỳ. Mạnh Kỳ đang ở bên cạnh anh ta? Anh ta ở bên cạnh Mạnh Kỳ, mà lại nói lời yêu thương với tôi.

Trong khoảnh khắc, sợi dây lý trí trong đầu tôi hoàn toàn đứt đoạn, nỗi xót xa lúc nãy hóa thành sự nhục nhã to lớn.

Tôi nghiến răng, nói đầy căm hận:

“Kỳ Thương, anh lại lừa tôi.”

Kỳ Thương vội vàng giải thích:

“Nguyệt Nguyệt, anh….”

Tôi không nhịn được nữa, ngắt lời anh ta, giọng nói lạnh lùng như dao:

“Sự nhục nhã hôm nay, tôi sẽ trả lại từng chút một.”

Khi xưa, tôi có thể bày mưu tính kế giúp Kỳ Thương vươn lên thành ngôi sao mới trong giới kinh doanh.

Bây giờ, tôi cũng có thể kéo anh ta xuống.