Trương Kế Huy đến rất nhanh, ngồi xuống là dáng vẻ vênh váo như ông chủ.
Anh ta tự tin mở miệng.
“Anh có mặt rồi đây. Chỉ cần em biết điều, xin lỗi anh tử tế, anh có thể không chấp, tiếp tục cưới em.”
Loại người này lấy đâu ra tự tin và mặt mũi vậy chứ??
Tôi cười lạnh nhìn Trương Kế Huy.
“Các người đã gây ra bao nhiêu chuyện như vậy, mà anh nghĩ tôi còn quay lại với anh à?”
Trương Kế Huy không hiểu ẩn ý trong lời tôi, vẫn tỏ vẻ ung dung.
“Thì có sao đâu? Để mẹ anh quay video, nói tất cả chỉ là hiểu lầm, một nhà thì có gì mà giận nhau lâu?”
“Chỉ cần em đừng lúc nào cũng nói chuyện tiền nong, thì đời sống sau này chẳng phải sẽ yên ổn sao?”
Hai mẹ con họ mở miệng ra là tiền, tôi chỉ thấy buồn cười.
Trước kia tôi đơn thuần nghĩ họ chỉ keo kiệt, tiếc tiền làm đám cưới.
Nhưng sau khi điều tra, tôi mới biết nhà họ giấu rất nhiều sự thật!
Tôi cố ý thăm dò Trương Kế Huy.
“Nếu tôi không đồng ý, vẫn kiên quyết hủy hôn thì sao? Các người lại định làm gì nữa?”
Nụ cười của Trương Kế Huy lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ lạnh lùng độc địa.
Anh ta rút điện thoại, mở ra mấy tấm ảnh, giở giọng uy hiếp.
“Ngô Tâm Nhiên, nếu tôi đăng những bức ảnh này lên mạng, nói rằng cô có quan hệ mờ ám với phụ huynh học sinh, còn nhận hối lộ của họ.”
“Cô nghĩ xem, liệu có bị đuổi việc không? Sau này ở Giang Thành còn ngẩng mặt lên nổi không?”
“À, còn nữa, chiếc Mercedes kia, cũng có thể nói là do trai bao bên ngoài tặng cô.”
“Chỉ cần tôi lên mạng giả vờ đáng thương, nói cô mê hư vinh ham giàu, thì hình tượng ‘đào mỏ’ của cô không phải lập tức thành thật à?”
“Tốt nhất là cô biết điều, đừng chống đối tôi, nhà tôi có cả đống cách để xử lý cô!”
Những bức ảnh này đều là chụp trộm, góc máy rất hiểm.
Tất cả đều là lúc tôi đứng trước cổng trường trò chuyện với phụ huynh học sinh.
Tôi chợt nhớ ra, những thời điểm đó đều trùng với lúc Trương Kế Huy đến đón tôi!
“Lúc đó anh cố tình chụp mấy tấm hình này, còn giữ lại đến bây giờ, ý đồ của anh đâu chỉ đơn giản phải không?”
Trương Kế Huy cất điện thoại đi, vênh váo đến cực điểm.
“Đương nhiên rồi, phải nắm được nhược điểm của cô mới dễ kiểm soát chứ!”
Tôi không tức mà còn bật cười, thản nhiên đặt một tập tài liệu lên bàn.
“Anh giấu chuyện đang mắc nợ, đêm trước ngày đi dạm ngõ còn vào khách sạn với bạn gái cũ, sao không thấy anh nhắc đến mấy chuyện đó?”
Sắc mặt Trương Kế Huy lập tức tái mét.
Anh ta giận dữ gào lên: “Cô điều tra tôi?!”
Tôi ưỡn thẳng lưng, nhìn thẳng vào mắt anh ta mà không chút sợ hãi.
“Điều tra thì sao? Nếu không phải nhà anh bày trò trả lại sính lễ, tôi đã không nghi ngờ gì cả!”
Chính vì nhà họ quá coi trọng 66.000 tệ đó, nên tôi mới thấy có gì đó không ổn.
Không bỏ ra một xu mà đòi cưới vợ, đúng là không hợp với kiểu người nhà họ Trương.
Tôi từng đến nhà họ vài lần, cũng hiểu được mức sống và thói quen tiêu xài của họ.
Cũng may Tiêu Lam có nhắc một câu.
Cô ấy hỏi: có khi nào Trương Kế Huy gặp chuyện gì đó, đang túng tiền không?
Ngay lúc ấy tôi liền nhờ Tiêu Lam cùng vài người bạn khác điều tra giúp.
Điều tra một cái, quả nhiên moi được không ít chuyện hay ho.
Năm ngoái Trương Kế Huy nói muốn khởi nghiệp cùng bạn, nên đem căn nhà đi thế chấp lần hai để vay vốn.
Căn nhà anh ta đem đi thế chấp, chính là căn nhà nói sẽ thêm tên tôi sau khi cưới.
Nói ra cũng buồn cười.
Cái phần 1% nhà đó của tôi, vì Trương Kế Huy không trả nổi tiền vay nên sắp bị bán đấu giá rồi.
Chưa hết, Trương Kế Huy còn có thói quen tiêu xài vượt mức.
Lúc quen tôi, vì tính tôi độc lập cả về tài chính lẫn tình cảm nên anh ta chẳng buồn đầu tư vào tôi.
Nhưng từ khi lái chiếc Mercedes của tôi, Trương Kế Huy liền “nổi loạn”.
Có xe xịn làm mặt mũi, gái theo liền ào ào.
Để giữ hình tượng “thiếu gia sống giản dị”, anh ta quẹt thẻ, vay tín dụng online để sắm đồ hiệu.
Hẹn hò với các cô gái khác thì từ đầu đến chân toàn hàng hiệu, ra tay hào phóng.
Còn trước mặt tôi thì giả bộ hiền lành tiết kiệm, nói không quan trọng vật chất.
Đến mức bạn gái cũ của Trương Kế Huy cũng bị cái vẻ ngoài đó hấp dẫn mà quay lại tìm anh ta.
Cứ thế, nợ nần của Trương Kế Huy ngày càng nhiều, cuối cùng vỡ nợ toàn diện.
Anh ta còn vay mượn khắp họ hàng, dụ dỗ người khác góp vốn đầu tư.
Thực chất chỉ là lấy tiền người sau đắp nợ người trước, nhưng cái hố quá to, vá không xuể.
Cũng chính vì vậy mà nhà họ mới không muốn bỏ ra một xu tiền sính lễ.
Khi bị tôi hủy hôn, họ liền cuống lên.
Bởi trước đó họ còn trông mong, đợi tôi cưới về rồi thì nhà tôi sẽ giúp Trương Kế Huy trả nợ.
Đến lúc đó đã là người một nhà, cùng lắm thì để tôi mắng Trương Kế Huy vài câu.