Kim Niệm Niệm ôm đứa bé đứng bên quầy y tá.

Dưới mái tóc xoăn nhuộm, gương mặt vẫn diễm lệ nhưng ánh mắt đã lộ vẻ tiều tụy.

Bước chân của Tô Mục Tâm đột ngột khựng lại.

Kim Niệm Niệm ngẩng đầu trông thấy cô, lập tức nở nụ cười căm hận:

“Chà, chẳng phải là đại nghệ sĩ Tô đây sao?”

“Lúc Thẩm Cảnh Vận phong quang, suốt ngày nhắc tên cô, sao cô chẳng thấy ló mặt? Đến khi vào tù thì cô lại xuất hiện. Cô đến để cười nhạo chúng tôi đúng không?”

“Nếu không phải tại cô, Thẩm Cảnh Vận đã cưới tôi từ lâu, ba người chúng tôi đã có thể sống hạnh phúc rồi!”

Đứa bé trong lòng cô ta hoảng sợ òa khóc.

Kim Niệm Niệm vội dỗ dành:

“Tư Vãn đừng khóc, có mẹ ở đây!”

Lộ Cẩn Dư lập tức chắn trước mặt Tô Mục Tâm, giọng lạnh như băng:

“Phiền cô ăn nói cho cẩn thận, Tô Mục Tâm và Thẩm Cảnh Vận đã không còn bất kỳ quan hệ gì.”

“Đại nghệ sĩ Tô thật giỏi nhỉ, rời khỏi Thẩm Cảnh Vận chưa bao lâu đã tìm được người mới. Ai mà biết có phải trước khi ly hôn đã… có gì đó rồi không?”

Lộ Cẩn Dư nghe xong nổi cơn thịnh nộ, định tiến lên.

Nhưng Tô Mục Tâm giữ chặt tay anh, hít sâu một hơi:

“Thẩm Tư Vãn? Đúng là biết cách khiến người ta buồn nôn. Kim Niệm Niệm, chồng cô đặt cho đứa trẻ cái tên như vậy mà cô cũng chấp nhận được sao?”

Cô nhìn thẳng Kim Niệm Niệm, ánh mắt bình tĩnh nhưng sắc bén:

“Nhưng giờ nói gì cũng vô nghĩa. Mọi thứ hôm nay đều là quả báo hắn tự chuốc lấy.”

Lộ Cẩn Dư lập tức kéo cô lại gần:

“Bên ngoài gió to, chúng ta ra ngoài đi dạo chút nhé?”

Hai người không buồn để ý đến Kim Niệm Niệm, quay người rời đi.

Ngoài bệnh viện, gió lạnh lẫn với mùi thuốc sát trùng.

Tô Mục Tâm nhìn chằm chằm vào ứng dụng bản đồ hiển thị: “Trại giam XX”.

Ngón tay siết chặt ốp điện thoại đến phát ra tiếng răng rắc.

Lộ Cẩn Dư lặng lẽ đứng cạnh cô.

Tô Mục Tâm đột nhiên cất tiếng, giọng khàn như bị giấy nhám mài qua:

“Chị Lâm nói, anh ta ở trong đó… suốt ngày đập đầu vào tường.”

“Còn bảo… lúc nào cũng gọi tên em.”

Cô nhớ lại lời thì thầm của Lâm Duyệt trong phòng sinh, nói rằng tóc Thẩm Cảnh Vận rụng từng mảng, cả người gầy đến biến dạng.

Lộ Cẩn Dư không nói gì, chỉ lặng lẽ giữ chặt bàn tay đỏ ửng vì lạnh của cô trong lòng bàn tay ấm áp của mình.

Anh biết, những lời đó giống như những dây leo có gai, đang quấn chặt lấy trái tim Tô Mục Tâm từng vòng từng vòng.

Một lúc sau.

Anh nhẹ giọng nói:

“Em không cần phải chịu trách nhiệm cho nỗi đau của bất kỳ ai, đi gặp anh ta cũng sẽ không khiến quá khứ trở nên tốt đẹp hơn.”

Tô Mục Tâm bất chợt siết chặt vạt áo của Lộ Cẩn Dư.

“Đi. Coi như đóng nốt cái đinh cuối cùng cho cuộc hôn nhân mục ruỗng này.”

Cô hít sâu một hơi, quay người đi về phía bãi đỗ xe.

Lộ Cẩn Dư lập tức đuổi theo, nắm chặt lấy tay cô.

Khoảnh khắc đó.

Tô Mục Tâm cảm thấy một góc trái tim băng giá của mình, đang dần tan chảy trong lòng bàn tay ấm áp của Lộ Cẩn Dư.

Phòng thăm gặp tại trại giam.

Thẩm Cảnh Vận ngồi phía sau tấm kính, đầu tóc rối bù, chiếc áo blouse trắng ngày nào đã bị thay bằng bộ đồ phạm nhân.

Tô Mục Tâm cầm ống nghe, ánh mắt điềm tĩnh nhìn anh ta qua lớp kính.

Giọng Thẩm Cảnh Vận run rẩy, lẫn tiếng nức nở:

“Mục Tâm, cuối cùng em cũng đến rồi, em không biết đâu, mỗi ngày anh đều nhớ em, đếm từng ngày trong ngục để đợi em…”

Anh ta hít một hơi, giọng càng khẩn thiết:

“Mục Tâm, anh biết anh sai rồi, mình làm lại từ đầu được không?”

Tô Mục Tâm siết chặt điện thoại.

“Tôi biết, anh đặt tên con là Thẩm Tư Vãn. Anh nói xem, đó là nhớ tôi, hay là đang sỉ nhục Kim Niệm Niệm?”

Thẩm Cảnh Vận vội vàng biện hộ:

“Dĩ nhiên là nhớ em! Mục Tâm, anh hối hận rồi, anh thật sự yêu em, bao năm qua anh đối xử tốt với em đều là thật lòng!”

Tô Mục Tâm nhớ lại những ngày tháng bị lừa dối, vành mắt đỏ hoe:

“Anh viện cớ tăng ca để vụng trộm, lúc tôi đang lên bàn mổ thì lại đi cùng người phụ nữ khác. Cái gọi là ‘tốt’ của anh, chính là nhốt tôi trong chiếc lồng son để làm vật trưng bày?”

Cô dừng lại giây lát rồi nói:

“Lộ Cẩn Dư đã cho tôi xem đoạn giám sát anh cố ý trì hoãn việc cấp cứu cho ba tôi năm đó. Thì ra, ngay từ đầu, anh tiếp cận tôi chỉ vì muốn lợi dụng quan hệ của ba tôi, để leo lên vị trí cao hơn.”

Thẩm Cảnh Vận hoàn toàn hoảng loạn, giọng biến đổi:

“Không phải! Đó là hiểu lầm! Mục Tâm, anh thật sự yêu em, anh chỉ là…”

Tô Mục Tâm cắt ngang lời anh ta:

“Đủ rồi.”

“Anh dày công sắp đặt để tôi yêu anh, cố gắng xây dựng hình tượng ‘người chồng yêu vợ’, rồi sau lưng lại ngoại tình với cô y tá nhỏ. Giờ còn định tiếp tục tính kế sao? Mỗi cái hôn buổi sáng đúng giờ của anh, chẳng qua là để che giấu bí mật bản thân. Anh nói không để tâm chuyện con cái, thật ra là sớm đã muốn để con của Kim Niệm Niệm kế thừa tất cả, đúng không?”

Trong ống nghe chỉ còn lại tiếng thở gấp của Thẩm Cảnh Vận.

Tô Mục Tâm hít sâu một hơi, siết chặt nắm tay:

“Tôi đến gặp anh lần cuối, là để nói với anh một câu.”

“Tôi sẽ không hận anh nữa, vì anh không xứng đáng.”

Thẩm Cảnh Vận nhìn cô chằm chằm:

“Mục Tâm, xin em, cho anh thêm một cơ hội…”

Tô Mục Tâm nhìn anh ta, ánh mắt bình thản:

“Thẩm Cảnh Vận, anh biết điều kinh tởm nhất là gì không?”

“Là đến bây giờ, anh vẫn không thấy mình sai, mà chỉ nghĩ là ‘tính toán sai nước cờ’ mà thôi.”

Cô đứng dậy rời đi.

Trước khi ra khỏi cửa, cô quay đầu lại nói:

“Chúc anh trong trại giam, có thể nghiêm túc suy ngẫm về ‘cuộc đời khôn ngoan’ của mình.”

Khi cửa phòng thăm gặp khép lại.

Tô Mục Tâm nghe thấy tiếng gào khóc tuyệt vọng của Thẩm Cảnh Vận phía sau.

Nhưng cô không quay đầu lại.

Vì ngoài cổng trại giam, Lộ Cẩn Dư đang đợi cô, tay cầm một bó hoa hồng xanh mà cô yêu thích nhất.