23
Khi Trương Tường Tường quay lại, trông cô ta như quả cà bị dập, ủ rũ đến tột cùng.
Nhưng trong vẻ uể oải ấy vẫn lộ ra chút gì đó lo lắng.
Lúc này, mọi người đã chia bánh, vừa ăn vừa chúc mừng Tôn Tranh An.
Bỗng Trương Tường Tường chạy tới bên Tôn Tranh An, không nói lời nào, lập tức đuổi khéo tất cả.
“Xin lỗi mọi người, tôi vừa nhận được thông báo, lính cứu hỏa sẽ kiểm tra trong vòng nửa tiếng nữa. Chúng ta cần rời đi ngay lập tức.”
Mọi người không hiểu:
“Kiểm tra phòng cháy thì liên quan gì đến việc phải rời đi?”
Trương Tường Tường mặt đỏ bừng, ấp úng:
“Khu vực nhà tôi quy trình kiểm tra rất phức tạp. Họ vừa báo, tôi rất xin lỗi.”
Một số người bắt đầu khó chịu, giọng nói cũng mỉa mai:
“Tiệc vừa mới bắt đầu mà đã kết thúc rồi à? Đùa à?”
“Đúng đấy, chúng tôi đâu đến tay không, còn mang cả quà. Đường xa, tốn kém, mà thế này là sao?”
“Đây là lần đầu tôi thấy chuyện nực cười như vậy.”
Tôn Tranh An thấy mất mặt vô cùng, lập tức sa sầm mặt, chỉ vào Trương Tường Tường mà chất vấn:
“Trương Tường Tường, cậu bị làm sao vậy?! Hôm nay là sinh nhật tôi, chính miệng cậu nói tổ chức ở nhà cậu. Giờ lại đuổi mọi người đi là sao?!”
Cảnh tượng trở nên hỗn loạn, nhưng không ai chịu rời đi. Trương Tường Tường lộ rõ vẻ bối rối.
“Không phải đâu, Tranh An, cậu tin tôi đi. Tôi sẽ bù lại lần sau. Lần này thực sự phải giải tán.”
Vương Sảng thấy hai người sắp cãi nhau, vội bước lên can ngăn.
“Trương Tường Tường, cậu thử liên lạc với quản lý khu đi. Cậu đóng bao nhiêu phí dịch vụ, chẳng lẽ họ không lo được vụ kiểm tra phòng cháy?”
Trương Tường Tường gần như mất kiểm soát:
“Không được! Không thể nói chuyện được! Các cậu không hiểu sao?!”
Sau khi nói, Trương Tường Tường lao tới dàn âm thanh và tắt nhạc. Cô ta không để bất kỳ ai có cơ hội phản bác.
“Tiệc kết thúc, ngay bây giờ, lập tức, rời khỏi đây.”
Tôi liếc nhìn đồng hồ, đã 15 phút trôi qua.
Trương Tường Tường gần như phát khóc vì lo lắng. Nhưng mọi người vẫn không nhúc nhích nên cô ta đành phải hành động.
Mặc chiếc váy dạ hội rườm rà, cô ta tự mình chạy đến khu lấy đồ ăn, bắt đầu đổ hết thức ăn thừa, thậm chí cả bánh kem, vào thùng rác.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người bối rối, càng không ai muốn đi nữa mà đứng lại xem.
Trương Tường Tường bây giờ chẳng quan tâm đến bất cứ điều gì, dọn dẹp xong khu đồ ăn, cô ta lại tiếp tục nhặt rác trong phòng khách, bỏ vào túi rác.
Vương Sảng không hiểu chuyện gì, tiến lên hỏi:
“Trương Tường Tường, cậu làm sao vậy?”
Trương Tường Tường ngẩng đầu lên, đôi mắt như muốn bùng lửa:
“Cậu mù à? Không mau đến giúp tôi dọn dẹp?”
Vương Sảng giật mình, vội vàng chạy tới hỗ trợ.
Tôn Tranh An nheo mắt nhìn Trương Tường Tường, mặt đanh lại đầy khó chịu. Những người khác bắt đầu xì xào bàn tán.
Tiếng thì thầm khá lớn, khiến Trương Tường Tường nghe thấy. Đôi mắt cô ta đỏ lên, hét vào mặt mọi người trong phòng:
“Các người còn đứng đây làm gì? Tiệc kết thúc rồi, không hiểu à?!”
Mọi người nhìn nhau, không ai muốn rời đi. Cô ta hoàn toàn mất kiểm soát, gào lên:
“Cút, tất cả cút đi!”
Khung cảnh trở nên hỗn loạn, tôi ngồi trên chiếc ghế sofa trung tâm, như một khán giả tận hưởng trò hề này.
Căn biệt thự bây giờ lộn xộn y như mái tóc rối bù của Trương Tường Tường.
Cô ta nhìn đồng hồ trên điện thoại, chỉ còn 10 phút, bế tắc không còn cách nào, cô ta bắt đầu đẩy từng người ra ngoài.
“Cút, đi nhanh!”
Thậm chí có một số cô gái bị cô ta đẩy ngã xuống sàn.
Sau đó, Trương Tường Tường bước đến chỗ tôi, định túm tôi trên ghế sofa ném ra ngoài.
Tôi đẩy tay cô ta ra, điềm tĩnh nói:
“Trương Tường Tường, người đến kiểm tra có chắc là lính cứu hỏa không?”
“Kiểm tra phòng cháy có gì phải căng thẳng thế? Chẳng phải chỉ là quy trình thôi sao, nếu Chủ nhiệm lớp đề cũng chỉ liên quan đến ban quản lý.”
Tôi nhìn cô ta từ đầu đến chân, cười lạnh:
“Hay là… cậu đang che giấu điều gì?”
Trương Tường Tường bị hỏi trúng, lúng túng không nói nên lời.
Những người khác trong phòng cũng bắt đầu nghi ngờ.
“Đúng rồi, có bí mật gì hả?”
“Làm quá lên như thể đây không phải nhà cậu ấy vậy.”
Câu nói này châm ngòi khiến Trương Tường Tường bùng nổ. Khuôn mặt cô ta méo mó:
“Ai dám nói đây không phải nhà tôi?!”
Người vừa lên tiếng bị cô ta quát đến im bặt.
Tôi cười nhạt.
“Tôi dám.”
Trương Tường Tường nhìn chằm chằm tôi.
“Con lợn nhà quê như cậu mà cũng dám nghi ngờ tôi?”
Tôi đứng dậy, phủi quần áo, giọng bình thản:
“Ừ… vậy để mọi người ở lại đây đi, cùng xem liệu đây có thật sự là nhà cậu không.”
“Chuyện này đơn giản thôi.”
Rồi tôi tiến sát lại gần, thì thầm vào tai cô ta:
“Cậu quên tôi họ gì rồi sao?”
Nghe xong, mặt Trương Tường Tường tái mét, ánh mắt đầy hoảng loạn nhìn tôi. Không lâu sau, cô ta ngồi sụp xuống đất, run rẩy không ngừng.
Dù thông tin chú Trương nắm không nhiều thì ông ta cũng biết chủ nhân ngôi biệt thự này mang họ Hứa.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, điện thoại Trương Tường Tường reo vài lần nhưng cô ta không dám nghe máy.
Đã hết 30 phút.
Điện thoại của tôi kêu lên. Trương Tường Tường lập tức quay ngoắt nhìn tôi.
Tôi liếc màn hình, bật loa ngoài. Đầu dây bên kia là giọng nói pha chút căng thẳng:
“Tiểu thư, cô đến chưa?”
Tôi thờ ơ đáp:
“Rồi.”
“Vậy cô đang ở đâu? Tôi không thấy cô.”
“Ở trong rồi.”
Giọng đối phương run rẩy hơn:
“Cô… đã vào rồi sao?”
Tôi giữ nguyên giọng điệu:
“Đúng, vào rồi. Chú vào đi.”
Tất cả mọi người quay sang nhìn tôi, chỉ riêng Trương Tường Tường không dám ngẩng đầu lên.
Cánh cửa lớn bật mở, ánh mắt của tất cả đều tập trung vào người đàn ông đứng ở đó.
Ông ta bước vào với dáng vẻ lúng túng.
Mọi người bắt đầu bàn tán:
“Đó chẳng phải bố của Trương Tường Tường sao?”
“Đúng rồi, tôi từng gặp ông ấy.”
“Vậy chắc Trương Tường Tường sợ bị bố mắng nên mới đuổi chúng ta đi?”
Người đàn ông nghe tiếng bàn luận, cả người trông thật yếu đuối.
“Đây mà là đại gia gì chứ, làm sao hợp với căn biệt thự này?”
Chú Trương bước vào, vẫn chưa tìm được tôi.
Tôi ngồi trên sofa, khẽ gọi:
“Ở đây.”
Nghe tiếng tôi, ông ta vội vàng chạy tới, nhìn thấy Trương Tường Tường đang quỳ, rồi liếc sang Tôn Tranh An, cuối cùng, ông ta quyết định giữ an toàn cho bản thân.
Ông ta cúi người xin lỗi tôi:
“Tiểu thư, là lỗi của tôi, là tôi sai rồi!”
“Con gái tôi chỉ muốn mượn biệt thự của Hứa tổng để tổ chức buổi tiệc nhỏ, thật sự không có ý gì khác. Tôi cam đoan sẽ dọn dẹp sạch sẽ!”
Tôi không trả lời, nhưng các bạn cùng lớp đã hoàn toàn bị tình huống này làm cho mơ hồ.
Chú Trương bất ngờ quỳ xuống.
“Tiểu thư, tôi cam đoan không có lần sau nữa!”
“Phạt tiền tôi đi, tôi chịu phạt!”
Tôi không trả lời, chỉ hỏi:
“Chiếc 911 của tôi sửa xong chưa?”
Ông ta gật đầu lia lịa:
“Sửa xong rồi! Sửa xong rồi!”
Tôi nhìn ông ta, cười lạnh. Ông ta sực nhận ra điều gì đó, lập tức hỏi:
“Sao cô biết?”
Giọng ông ta còn mang chút run rẩy.
Tôn Tranh An lập tức tận dụng cơ hội, xán lại gần tôi, hỏi:
“Gia Gia, em cũng có 911 à?”
Tôi nhướng mày nhìn hắn:
“Cũng?”
Toàn bộ bạn học trong phòng dần đoán ra được vài điều, chẳng hạn như tôi mới là người thực sự giàu có, còn Trương Tường Tường chỉ là giả vờ.
Nhưng họ chưa thể xâu chuỗi toàn bộ sự việc lại.
Ngoại trừ một người: Trương Tường Tường.
Lúc này, cô ta ngồi sụp xuống đất, dùng hai tay ôm mặt, biểu cảm đau đớn như thể mọi thứ sụp đổ, người run rẩy không ngừng.
Tôn Tranh An nghi ngờ hỏi:
“Ý là gì?”
Tôi không trả lời hắn, mà quay sang hỏi Trương Tường Tường:
“Trương Tường Tường, trả lời bạn trai cô đi, chữ ‘cũng’ đó có cần thiết không?”
Cô ta ngẩng đầu lên, đôi mắt đầy độc ác nhìn tôi.
Tôi càng nhìn càng thấy ghê tởm.