Phó Thu nghiến răng ken két, “Em ăn đòn oan!”

Tôi không nhịn được bật cười.

“Không ngờ một tổng giám đốc có thể làm giá cổ phiếu tập đoàn Phó thị tăng gấp đôi chỉ trong một năm, lại sơ suất chuyện này như vậy.”

Phó Thu thở dài thật sâu.

“Cũng tại em tưởng chị sẽ không quay về, nên mới nghĩ cưới ai chẳng vậy, đâu khác gì nhau…”

Câu đó anh ta nói rất nhẹ.

Tôi nghe không rõ, hỏi lại thì Phó Thu đã lảng sang chuyện khác.

“Nói chung, em sẽ không tha cho Lý Kiều Kiều, huống chi cô ta còn đắc tội chị! Chị Tự, chị đã cực khổ giao đồ ăn cả năm nay rồi, giờ cứ nghỉ ngơi đi, mấy chuyện vặt này để em lo.”

Tôi từ chối.

“Không, thù của tôi, chưa bao giờ để người khác trả thay.”

Cúp điện thoại, Chu Phóng gửi tin nhắn đến: “Chị Tự, em đã rao ra ngoài rồi, ai mà dám hợp tác với nhà họ Cố, chính là đối đầu với nhà họ Chu.”

Tôi không trả lời, mở các tin nhắn khác.

Những thiếu gia tiểu thư từng bị tôi đánh đòn trong giới Kinh thành, nghe tin tôi trở về, lập tức tổ chức buổi lễ chào đón long trọng.

Còn lập cả một group.

Tên nhóm là “Chị Tự và đám tiểu đệ của chị ấy.”

Hở chút là phát lì xì.

Sau đó người trong nhóm ngày càng đông.

Có người tò mò hỏi: “Tại sao mọi người bị chị Tự đánh mà vẫn yêu quý chị ấy thế?”

Câu hỏi đó mở đầu cho cả chuỗi ký ức.

“Lúc đó tôi đáng bị đánh thật, còn nhỏ mà lấy chất bảo quản pha nước cho bố tôi uống…”

“Chị Tự đánh xong còn giúp tôi xử lý hậu quả, hồi tôi say rượu làm mất dự án, suýt nữa bị con riêng trong nhà cướp mất, là chị Tự giúp tôi lấy lại!”

“Chị Tự còn giúp tôi…”

Một tháng sau khi tiếp quản tập đoàn.

Tôi bước ra khỏi tòa nhà.

Một người phụ nữ lao đến, “cộc cộc cộc” quỳ lạy không ngừng.

Giọng nói quen thuộc pha lẫn ăn năn.

“Thịnh Tiểu thư, xin lỗi cô, là tôi sai rồi, xin cô hãy bảo họ đừng nhắm vào tôi nữa. Bây giờ tôi đến một công việc bình thường cũng tìm không ra…”

Lý Kiều Kiều ngẩng đầu lên, đôi mắt sưng như quả óc chó.

“Sau khi cô tung hết phốt của tôi ra, tôi không còn nhận được hợp đồng quảng cáo nữa.”

“Tôi muốn đi tìm việc, nhưng mỗi nơi tôi đến đều từ chối. Sau này tôi mới biết, là các cậu ấm cô chiêu đều đã lên tiếng, ai dám nhận tôi, tức là chống lại họ.”

“Doanh nghiệp nào dám đắc tội với cùng lúc nhiều gia tộc hào môn như thế chứ…”

“Tôi sai rồi, tôi thật sự biết lỗi rồi, cô tha cho tôi đi!”

Tôi vốn không định dồn ép đến cùng.

Cô ta mất một đêm bay mất triệu người theo dõi, sau đó bị nền tảng cấm vĩnh viễn.

Coi như đã nhận đủ bài học.

“Được.”

Lý Kiều Kiều có lẽ không ngờ tôi dễ nói chuyện như vậy, ngơ ra một lúc, rồi chỉ còn biết liên tục cảm ơn không ngớt.

Sau đó nữa, khi tôi đi thị sát trung tâm thương mại thuộc chi nhánh, thì gặp Cố Thanh Chu cùng mẹ anh ta.

Anh ta mặc bộ vest nhăn nhúm, còn mẹ anh ta thì đang cố nhét mác váy vào bên trong bằng tay phải.

Tôi liếc nhìn tin nhắn mới nhất trong nhóm.

“Nhà họ Cố phá sản rồi, Cố Thanh Chu mỗi ngày phải đi tiếp khách uống rượu chạy đơn hàng, mẹ anh ta không có tiền mà còn muốn giữ thể diện, quần áo không cắt mác, mặc xong rồi trả!”

Tiếng cãi vã giữa họ với nhân viên bán hàng vang vọng rõ ràng.

“Các người hôm nay giảm còn ba ngàn chín, tôi tháng trước mua hơn bốn ngàn, phải trả lại phần chênh lệch, không trả tôi kiện đấy!”

“Chênh lệch hai trăm tệ thì sao? Cũng đủ chúng tôi ăn cả tuần rồi! Quản lý đâu? Gọi quản lý tới! Trả tiền!”

Tôi và họ vô tình chạm mắt nhau.

Cố Thanh Chu đứng ngây tại chỗ.

Mắt mẹ anh ta sáng lên, bước vài bước về phía trước.

Nhưng vừa nhìn thấy vệ sĩ đứng sau tôi, bà ta lại dừng bước, chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn.

Ánh mắt vừa dè dặt vừa đầy ngưỡng mộ.

Tôi thu lại ánh nhìn.

Năng lượng là nguồn sáng có giới hạn, chỉ chiếu sáng tuyến chính.

Mà hành trình của tôi, chính là vương quốc Thịnh thị mới, rực rỡ hơn, huy hoàng hơn, đang chờ tôi xây dựng.

HẾT