Phó Thu “hừ” một tiếng.

“Người ta nói toàn sự thật, cô—”

Ánh mắt anh ta đột nhiên khựng lại, rơi lên chiếc hộp gỗ.

Phó Thu đá quả bóng bay dưới đất ra, sải bước về phía Lý Kiều Kiều.

Lý Kiều Kiều tưởng anh ta đến đỡ mình, đôi mắt ánh lên phấn khích.

“Chồng ơi, anh đối với em tốt quá.”

Nhưng ánh mắt Phó Thu hoàn toàn lạnh lẽo, chỉ cẩn thận nhặt chiếc hộp gỗ dưới đất lên.

“Chị Tự, hộp gỗ của nhà họ Thịnh?”

Tôi gật đầu, “Lúc nãy lộn xộn quá, bị cô ta vu oan lấy cắp vòng tay kim cương xong thì tôi quên nhặt lại.”

Bình luận lại sôi nổi.

“Cái hộp gỗ gì vậy? Nhìn Phó tổng coi bộ coi trọng lắm?”

“Hộp gỗ của nhà họ Thịnh, chắc chắn không phải vật bình thường!”

Lý Kiều Kiều nghi ngờ: “Đây chẳng phải chỉ là hộp gỗ bình thường sao?”

“Hộp gỗ bình thường?”

Phó Thu ánh mắt lạnh đi, “Đúng là ngu xuẩn!”

Anh ta chạm tay nhẹ một cái, chỉ mấy giây sau, chiếc hộp liền biến thành một tấm lệnh bài.

“Đây là lệnh bài của nhà họ Thịnh, ai sở hữu nó, khi hợp tác với bất kỳ công ty nào trực thuộc tập đoàn Thịnh thị, đều được hưởng quyền ưu tiên ký kết vĩnh viễn!”

Nói đến đây, giọng Phó Thu còn mang theo chút ấm ức.

“Chị Tự, bao nhiêu năm giao tình như vậy, sao chị lại không tặng cho em một miếng?”

Chu Phóng lại nhảy bổ đến, cầm lấy lệnh bài nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt còn ấm ức hơn.

“Chị Tự, chị từng định tặng món tốt như vậy cho Cố Thanh Chu thật à?”

Cố Thanh Chu với gương mặt bầm dập, loạng choạng bước vài bước.

Giọng nói run rẩy.

“A Tự, thứ em định tặng anh, là lệnh bài nhà họ Thịnh?!”

Tôi thu lại lệnh bài.

“Đó là ý định khi tuần trước anh cứu tôi lúc tôi rơi xuống nước.”

“Bây giờ đã khác xưa.”

Tôi không chút lưu tình đánh tan ảo tưởng của anh ta.

“Nếu không phải vì vụ cá cược với ông nội, trong buổi tiệc lần trước, tôi đã cho anh và Lý Kiều Kiều mỗi người một bạt tai, tát cho hai người xoay đủ ba trăm sáu mươi độ rồi!”

Lưng thẳng của Cố Thanh Chu từng chút từng chút cúi xuống.

Hai tay anh ta buông thõng bên người, run nhè nhẹ.

“May quá! Suýt nữa để tên tra nam Cố Thanh Chu này được hưởng phúc rồi!”

“Chỉ cần nhà họ Thịnh rơi rớt ra tí lợi ích, nhà họ Cố cũng đủ để thăng hạng một cấp!”

“Hả hê thật!”

Tôi cất lệnh bài vào túi, chuẩn bị về nhà.

“Chúc mừng tân hôn nhé, tôi đi trước đây, Phó cẩu.”

Nhà họ Phó chín đời độc đinh, tôi sẽ không lấy quan hệ ra ngăn cản Phó Thu kết hôn.

Nhưng người chọc giận tôi,

Tôi tuyệt đối không bỏ qua.

Tôi phất tay, liếc nhìn Lý Kiều Kiều một cái khi đi lướt qua.

Cô ta co người lại như nai con bị hoảng sợ.

Khóe môi tôi khẽ nhếch.

Lý Kiều Kiều, chúng ta còn dài dài.

Hôm sau, tôi bảo luật sư thu thập toàn bộ phốt đen của Lý Kiều Kiều.

Đợi một thời điểm thích hợp tung ra.

Vừa dặn dò xong, điện thoại của Phó Thu gọi đến.

“Chị Tự, em nghe nói chị đang điều tra phốt của Lý Kiều Kiều?”

Tôi đứng trước cửa sổ sát đất, vươn tay đón ánh nắng chiếu vào.

“Muốn cầu xin thay vợ mới cưới?”

Đầu dây bên kia vang lên một trận lục đục.

Nghe như vì kích động mà đá đổ cốc thủy tinh trên bàn trà.

“Cầu xin vợ mới cưới cái gì mà cầu xin! Em có cưới cô ta đâu!”

“Ồ?”

Tôi hơi ngạc nhiên, “Cô ta mang thai con cậu mà, ông cậu với ba cậu có đồng ý không?”

Giọng Phó Thu có chút uất ức.

“Em bị ăn một trận đòn gia pháp, họ mới đồng ý.”

“Kết quả chị đoán xem? Em đưa tiền cho Lý Kiều Kiều đi phá, cô ta sống chết không chịu, bị người của em ép đưa đi rồi mới phát hiện—cô ta hoàn toàn không có thai!”