1
Chuông cửa vang lên.
Đứng ngoài là bạn trai kiêm vị hôn phu của tôi, say khướt không chịu nổi.
Tuần trước anh ta cầu hôn tôi, và tôi đã đồng ý.
Lúc này, mắt anh ta đỏ hoe, mùi rượu nồng nặc.
Trông anh ta như vừa khóc, còn người bạn của anh ta thì dìu anh ta vào.
“Chị dâu, Húc ca cảm thấy cưới được chị là điều không dễ dàng gì, xúc động mà khóc, rồi uống hơi nhiều.”
“Cảm ơn các cậu đã đưa anh ấy về.”
Cánh cửa vừa khép lại, Cố Minh Húc đã kéo tôi lại, ôm chặt vào lòng:
“Cuối cùng anh cũng có thể trở thành người nhà của em.”
Đặt anh ta nằm xuống sofa, tôi nhận ra điện thoại anh ta liên tục hiện thông báo like và bình luận.
Dùng vân tay mở khóa, tôi phát hiện anh ta vừa trả lời một câu hỏi trên Zhihu:
“Sát thương của Bạch Nguyệt Quang mạnh đến mức nào?”
Câu trả lời của anh ta viết:
“Sát thương quá lớn. Ban đầu tôi theo đuổi em gái cô ấy chỉ vì muốn có lý do chính đáng để gặp cô ấy, thậm chí có thể gọi một tiếng chị.
“Giờ em gái cô ấy rất yêu tôi, đối xử với tôi rất dịu dàng, nhưng tôi lại không yêu cô ấy nhiều như vậy. Hoặc có thể nói, tôi không biết mình có thực sự yêu cô ấy không.
“Trong lòng tôi, Bạch Nguyệt Quang mãi mãi là chị cô ấy, không ai có thể thay thế. Việc tôi cầu hôn em gái cô ấy thực chất là để có thể dùng danh nghĩa gia đình bảo vệ cô ấy.”
2
Tôi chợt nhớ lại lần đầu tiên dẫn anh ta gặp chị.
Rõ ràng tôi chưa giới thiệu, nhưng anh ta đã nhanh chóng chào: “Chào chị.”
Lúc đó tôi không để ý nhiều.
Nghĩ lại mới thấy, ánh mắt ngạc nhiên, lúng túng của chị, cùng biểu cảm đầy ẩn ý của Cố Minh Húc, thật sự vô cùng ám muội.
3
Thật ra Hà Vân không phải chị ruột của tôi, mà là con riêng của mẹ kế.
Khi tôi vào cấp 3, chị ấy đến sống cùng chúng tôi, hơn tôi một tuổi.
Cha tôi rất yêu thương chị.
Nhờ có mẹ kế được sủng ái, Hà Vân luôn tranh giành mọi thứ với tôi, kể cả tình thương của cha.
Ở nhà, chúng tôi thường xuyên xảy ra xung đột.
Khi lớn lên, mối quan hệ mới dần cải thiện, bên ngoài thì hòa thuận nhưng thực tế vẫn luôn âm thầm ganh đua.
Giờ đây, có vẻ chị ấy hoàn toàn thắng thế.
Tôi nhặt được người đàn ông mà chị ấy từng bỏ, nhưng trớ trêu thay, anh ta lại xem chị ấy như “Bạch Nguyệt Quang”, người mãi mãi không thể thay thế.
Tôi bất chợt nhớ đến bài đăng mừng đính hôn của Cố Minh Húc.
“Anh sẽ trở thành người nhà của em, mãi mãi bảo vệ em.”
Chị còn để lại bình luận: “Chúc mừng hai người.”
Giờ nhìn lại câu trả lời kia, tôi mới hiểu câu nói đó mang hàm ý thế nào.
90% câu trả lời ấy chỉ viết về việc hắn không thể buông bỏ chị, từng theo dõi chị và tình cờ phát hiện ra tôi.
Vậy nên anh ta mới bắt đầu theo đuổi tôi.
Hóa ra là vậy.
Trên sofa, Cố Minh Húc bất chợt nắm lấy cổ tay tôi, lẩm bẩm: “Chị, đừng bỏ lại em”
Tôi thản nhiên rút tay ra.
Thật ra, Cố Minh Húc không biết rằng, không chỉ mình anh ta trả lời câu hỏi này.
Câu trả lời có lượt thích cao nhất với hơn 20.000 lượt thích là do tôi viết.
Nhưng năm đó tôi chỉ trả lời qua loa rồi quên bẵng đi.
Thật ra, giấc mộng của tôi đáng lẽ nên tỉnh từ lâu.
Cố Minh Húc vốn không phải người đó.
Nhưng tôi chưa thể rời đi, bởi tôi còn một việc chưa hoàn thành.
4
Sáng hôm sau, khi Cố Minh Húc tỉnh dậy, tôi đã chuẩn bị xong bữa sáng.
Nhưng anh ra không ăn, vội vàng xỏ giày, cầm chìa khóa xe định ra ngoài.
Tôi gọi lại:
“Không phải sáng nay đi xem váy cưới sao?”
Anh ta để lại một câu:
“Chiều xem cũng được, giờ anh có việc cần làm.”
Không cần hỏi, tôi cũng biết ai đã nhắn tin cho anh ta.
Nhiều năm trước, chị tôi đã toại nguyện gả vào hào môn.
Nhưng anh rể đối xử với chị không tốt, lăng nhăng, lại còn bạo hành.
Chị yêu tiền, cũng yêu thể diện, nên vẫn kéo dài không ly hôn.
Sáng nay, chị đăng một dòng trạng thái:
“Cảm giác say thật khó chịu, đầu đau như muốn nổ tung.”
Chỉ nhìn dòng này cũng đủ hiểu, Cố Minh Húc đang vội vàng chạy đến quan tâm ai.
5
Buổi chiều, anh ta gọi điện bảo tôi xuống dưới.
Khi mở cửa xe, chị tôi đang ngồi ở ghế phụ.
Cố Minh Húc nói:
“Anh vừa tình cờ gặp chị em dưới lầu, chị bảo muốn đi làm cố vấn giúp em.”
Trên môi anh ta có một vết xước nhỏ.
Môi chị ấy cũng đỏ rực, son hơi lem một chút.
Chị nói:
“Đúng vậy, chị giúp em chọn. Chị có mắt thẩm mỹ tốt mà.”
Tôi nhàn nhạt gật đầu:
“Được thôi, chị có nhiều kinh nghiệm mà.”
Thấy tôi phản ứng bình tĩnh đến lạ, chị lại nói:
“Chị dễ say xe, ngồi ghế phụ sẽ thoải mái hơn, em không ngại chứ?”
Tôi chưa kịp trả lời, Cố Minh Húc đã nói:
“Có gì mà ngại hay không ngại. Ngồi đâu chẳng được, đúng không, Hạ Tuyền?”
“Ừ.”
Giữa đường, chị ấy bất ngờ nói:
“À, chia sẻ với hai người một tin vui, chị ly hôn rồi.”
Xe phanh gấp, tôi lao người về phía trước.
Giọng Cố Minh Húc khàn đi:
“Chị… ly hôn rồi sao?”
Chị ấy khẽ mỉm cười:
“Đúng vậy, không sống được nữa, muốn bắt đầu lại.”
Cố Minh Húc chăm chú nhìn chị rất lâu, như một cảnh trong phim truyền hình.
Tôi đành cắt ngang:
“Còn chờ gì nữa, sao không đi tiếp?”
6
Trên đường đến tiệm váy cưới, không khí trong xe ngột ngạt vô cùng.
Khi tôi thử chiếc váy cưới đầu tiên và bước ra, Cố Minh Húc vẫn đang nói chuyện với chị, không thèm nhìn tôi một lần.
Cho đến khi nhân viên bán hàng khen ngợi, anh ta mới quay lại nhìn.
Tôi mỉm cười nhìn thẳng vào mắt anh ta.
“Đẹp, rất đẹp. Quyết cái này đi.”
Tôi siết chặt tay thành nắm đấm:
“Chỉ mỗi cái này sao?”
Chị ấy vuốt tóc, cười:
“Ôi, em thật qua loa. Thử thêm vài bộ nữa đi.”
Không ngờ đúng lúc này, chồng cũ của chị – Tống Duệ Kiệt – xông vào.
Hắn nắm chặt cổ tay chị ấy, tức giận gào lên:
“Đêm qua tôi say, cô dám lừa tôi ký đơn ly hôn? Cô mẹ nó dám thật à?”
Chị ấy nhanh chóng trốn sau lưng Cố Minh Húc:
“Chính anh ký, đừng bám lấy tôi nữa.”
Cố Minh Húc lao tới, đấm cho hắn hai cú:
“Đã ly hôn rồi, còn dám dây dưa gì nữa? Cút xa một chút đi!”
Tống Duệ Kiệt bị anh ta đấm ngã lăn ra đất, va phải tôi đang đi giày cao gót, làm tôi mất thăng bằng ngã xuống.
Mắt cá chân đau nhói.
Cố Minh Húc kéo cổ áo hắn, đuổi ra khỏi tiệm.
Rồi anh ta chạy ngay về phía chị:
“Chị, chị không sao chứ?”
Nhân viên bán hàng đỡ tôi dậy, ánh mắt phức tạp:
“Anh Cố, có vẻ như cô Hạ bị trẹo chân.”
Lúc này anh ta mới chạy đến xem tôi.
Nhưng ngay sau đó, chị bất ngờ ngất xỉu.
Anh ta lập tức bế chị lên:
“Hạ Tuyền, anh phải đưa chị em đến bệnh viện trước. Em thử váy tiếp đi.”
7
“Được, anh nhớ quay lại.”
Mắt cá chân tôi hơi đau, nhưng đứng lên thì thấy cũng không sao, vẫn đi được.
Nhân viên bán hàng hỏi tôi, giọng đầy ẩn ý:
“Vậy Hạ tiểu thư, chúng ta có thử thêm váy nữa không?”
“Không cần. Để sau vậy.”
Đúng như tôi dự đoán, cả ngày hôm đó Cố Minh Húc không quay lại tiệm váy.
Anh ta bảo tôi cứ về nhà nghỉ ngơi trước, nói rằng chị rất yếu, cần nhập viện, và anh ta phải ở lại bệnh viện chăm sóc chị.
8
Trong đêm khuya tĩnh lặng, tôi tháo chiếc ốp lưng điện thoại ra, lấy một tấm ảnh được giấu bên trong.
“Châu Hiên, anh có thấy không? Hôm nay em đã mặc váy cưới rồi.”
Nhưng đáp lại tôi chỉ là màn đêm tĩnh mịch.
Hôm sau, tôi lái xe một mình đến nghĩa trang ngoại ô.
Trước bia mộ của Châu Hiên, có một đôi vợ chồng và một cậu bé.
Tôi hơi ngạc nhiên:
“Xin hỏi, hai người là…”
Họ nhìn tôi đầy xúc động:
“Châu Hiên là ân nhân của chúng tôi. Cháu chắc là bạn gái của ân nhân chúng tôi, đúng không?”
Tôi ngơ ngác gật đầu.
“Bạn trai cháu từng hiến giác mạc cho con trai chúng tôi. Chúng tôi thực sự không biết cảm ơn gia đình cậu ấy thế nào. Cháu hãy nhận tấm thẻ ngân hàng này…”
Tôi chấn động, cúi đầu nhìn đôi mắt to tròn như nho của cậu bé, nước mắt bất giác tuôn trào.
“Cậu bé, cháu tên là Cố Minh Húc?”
Cậu bé gật đầu:
“Vâng ạ, chị ơi, em là Cố Minh Húc.”
Hóa ra tôi đã nhầm lẫn suốt bấy lâu.
Người tôi tìm, người mang đôi mắt của Châu Hiên, chưa từng là Cố Minh Húc mà tôi quen biết.
Đôi vợ chồng tiếp tục nói điều gì đó, nhưng tôi không còn nghe thấy nữa.
Tôi mỉm cười, xoa đầu cậu bé:
“Cố Minh Húc, rất vui được gặp em. Em phải lớn lên thật tốt nhé.”