10
Người ra mở cửa chính là Tống Viễn.
Quần áo của Tống Viễn xộc xệch, cổ áo mở toang, trên cổ còn có dấu vết của son môi.
Khi nhìn thấy chúng tôi, mặt cậu ta thoáng hiện lên vẻ hoảng hốt.
“Lưu… Lưu Phong, sao anh lại đến đây?”
Ánh mắt của Cố Lưu Phong thoáng qua vẻ nghi ngờ, anh buông tay khỏi tay tôi, nhìn vào bên trong căn phòng.
Khi thấy cô gái bước ra từ trong phòng, anh sững sờ.
“Ah Viễn, họ là ai vậy?”
Châu Kiều Kiều mặc một chiếc áo T-shirt rộng thùng thình, tóc hơi rối, trông như một con thỏ nhỏ bị giật mình, nép sát vào sau lưng của Tống Viễn.
Cô chớp chớp mắt nhìn Cố Lưu Phong.
“Anh có một cảm giác quen thuộc nào đó…
Chúng ta có quen nhau không?”
Cố Lưu Phong hoàn toàn sững sờ, khi nhận ra điều gì đó, ánh mắt anh rưng rưng vì vui mừng như vừa tìm lại được điều gì đã mất.
“Kiều Kiều?”
Anh run rẩy đưa tay lên chạm vào khuôn mặt của Châu Kiều Kiều.
Không ngờ, Châu Kiều Kiều như bị dọa sợ, lùi lại một bước, nắm chặt lấy tay áo của Tống Viễn.
Tống Viễn bảo vệ Châu Kiều Kiều phía sau mình, ánh mắt mang theo sự thù địch nhìn chằm chằm Cố Lưu Phong.
“Cô ấy đã mất trí nhớ rồi, đừng làm cô ấy hoảng sợ thêm.”
Cố Lưu Phong như bị đánh thức khỏi cơn mộng, nghiến chặt hàm, túm lấy cổ áo của Tống Viễn.
“Chuyện chết tiệt gì đang diễn ra đây!
Kiều Kiều không phải đã nhảy lầu rồi sao?
Sao cô ấy lại ở đây?”
“Còn em nữa!”
Cuối cùng anh ta nhớ đến tôi, người như một bóng ma trong mắt anh, thô bạo kéo tôi vào trong phòng.
“Hai chị em nhà cô rốt cuộc đang giở trò gì vậy?”
Nhìn tôi như một tấm giẻ rách bị Cố Lưu Phong điên cuồng đối xử thô bạo, Tống Viễn nhíu mày muốn tiến lên kéo tôi lại, nhưng bị Châu Kiều Kiều níu lấy tay áo.
“A Viễn, em sợ.”
11
Tống Viễn xoay người trấn an Châu Kiều Kiều rồi quay lại nhìn Cố Lưu Phong.
“Lưu Phong, người chết không thể sống lại.
Tất cả chúng ta đều tận mắt thấy Kiều Kiều ngã xuống một cách thê thảm, làm sao cô ấy có thể sống lại?”
“Cô gái này cũng tên là Châu Kiều Kiều, là bạn gái của em.
Dù cô ấy rất giống với Kiều Kiều mà anh đã đính hôn, nhưng không thể là cô ấy được.”
Anh ta quay lại, cẩn thận vén mái tóc của Châu Kiều Kiều ra sau tai.
“Nói cũng xem như là duyên phận, em đã vô tình đâm trúng Kiều Kiều bằng xe, khiến cô ấy mất hết trí nhớ.
Trong thời gian chăm sóc cô ấy, chúng em nảy sinh tình cảm.
Bây giờ em đang giúp cô ấy phục hồi.
Vậy nên, Lưu Phong, anh nhận nhầm người rồi.”
Cố Lưu Phong siết chặt lấy cánh tay tôi, ngón tay bấu đến tái nhợt.
Anh ta không còn quan tâm tôi có đau đớn hay không.
Anh ta nhìn chằm chằm vào Châu Kiều Kiều phía sau Tống Viễn, ánh mắt dần chìm vào u tối.
Bàn tay anh ta trườn lên, nắm chặt lấy cằm tôi, giọng nói ngập tràn hận thù.
“Tống Hiểu, Châu Kiều Kiều sẽ không bao giờ trở lại nữa, đó là món nợ máu mà cô nợ tôi.”
Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng, không muốn nói thêm một lời nào.
Khi một người đã tin chắc bạn có tội, thì nói gì cũng chỉ là dối trá trong mắt họ.
Huống hồ, với tôi bây giờ, Cố Lưu Phong chẳng khác nào một kẻ điên.
Giải thích với kẻ điên làm gì?
Chỉ là, tôi cảm giác máu đang muốn trào ra bất cứ lúc nào.
Trong khi đối mặt, tôi phun một ngụm máu lên mặt anh ta.
Tống Viễn đã không còn lạ gì khi thấy tôi phun máu, thậm chí có vẻ đã dần quen với cảnh này.
Cậu ta khoanh tay, nhướn mày nhìn tôi:
“Diễn tiếp đi.”
Còn trong mắt Cố Lưu Phong thoáng qua một tia hoảng sợ, vô thức đỡ lấy eo tôi, bất chấp sự vùng vẫy của tôi mà bế chặt tôi lên.
“Có phải cô giấu một gói máu trong miệng không, diễn cũng đạt đấy chứ.”
Tôi không nhịn được mà đáp trả đầy mỉa mai:
“Đúng thế, hàng 9 đồng 9 bao ship luôn, anh cần link mua không?”
Hình như sức chịu đựng của tôi đối với những kẻ ngốc đã cao hơn nhiều.
Cố Lưu Phong không giận mà lại bật cười, vừa công kích vừa bước về phía cửa.
Tống Viễn ở phía sau vừa thở phào một hơi, liền nghe thấy tiếng rên khe khẽ của Châu Kiều Kiều.
“A Viễn, đầu em đau quá!”
“Anh đi pha cho em một ly trà bách chỉ nhé, ba phần hoa nhài, năm phần hoa hồng, nhớ cho nhiều đường phèn, em thích uống ngọt mà.”
Nghe vậy, sắc mặt của Tống Viễn lập tức hoảng hốt.
Cố Lưu Phong nhanh chóng quay lại, đặt tôi xuống đất rồi sải bước đến trước mặt Châu Kiều Kiều.
“Lưu Phong… Cố Lưu Phong, anh, anh định làm gì?”
Tống Viễn sao có thể ngăn được Cố Lưu Phong đang phấn khích?
Cậu ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Lưu Phong vén áo Châu Kiều Kiều, để lộ vết bớt đỏ trên xương quai xanh.
Anh đỏ mắt, quay lại tung một cú đấm vào mặt Tống Viễn.
12
Đúng vậy, Châu Kiều Kiều hoàn toàn không hề mất trí nhớ.
Sau khi quay về thế giới này, cô ta ngay lập tức sắp đặt một cuộc gặp gỡ tình cờ với Tống Viễn.
Là một nhiệm vụ giả, cô ta sao lại không nhận ra ý tứ của Tống Viễn dành cho mình?
Nhưng sau một thời gian chơi đùa cùng cậu ta, cuối cùng cô ta vẫn nhớ đến Cố Lưu Phong.
Tống Viễn, với dáng vẻ của một cậu em trai, không phải là kiểu cô ta thích.
Vậy nên cô ta cố tình nhắc đến những sở thích quen thuộc trước mặt Cố Lưu Phong, ngầm ám chỉ rằng cô đã trở lại.
Quả nhiên, Cố Lưu Phong lập tức rối bời.
Còn tôi, trong mắt cô ta, từ đầu đến cuối chỉ là một kẻ thất bại đáng thương.
Tôi lạnh lùng nhìn bố mẹ xúc động ôm lấy Châu Kiều Kiều nhận lại cô ta như người thân ruột thịt, nhìn Cố Lưu Phong trân trọng đeo nhẫn kim cương tinh xảo lên tay cô ta, nhìn ánh mắt của Tống Viễn luôn dính chặt vào cô ta rồi lại chấp nhận trở về vị trí cậu em trai.
Tôi quay người, định lặng lẽ rời đi.
Nhưng mẹ lại gọi tên tôi.
“Giờ thì gia đình đã đoàn tụ rồi, Tiểu Hiểu, coi như mọi chuyện trước kia chưa từng xảy ra nhé.
Từ giờ chúng ta sống với nhau cho tốt.
À, con nhường lại phòng cho Châu Kiều Kiều nhé, nó đã quen ở đó rồi, mẹ sẽ sắp xếp cho con một phòng khác.”
Châu Kiều Kiều tiến đến trước mặt tôi với vẻ tội nghiệp, trong mắt rực lên khao khát mãnh liệt, nhưng lời nói thì nhẹ nhàng, mềm mỏng:
“Chị Tống Hiểu, chị sẽ không giận em chứ?”
Nói là nhường phòng, nhưng thực chất ẩn ý là gì chỉ có hai chúng tôi hiểu rõ.
Tôi khẽ ngẩng đầu, nở nụ cười.
“Sao có thể chứ?
Khó khăn lắm mới đợi được em trở lại, chị vui mừng không kịp ấy chứ.”
Đừng bao giờ dồn con thú vào đường cùng.
Nếu không, nó cũng sẽ cắn lại.
Tôi dùng 99 thế giới điểm để đổi lấy cuộc đời trường thọ cho cô ta, Châu Kiều Kiều.
Đó là một lời chúc phúc, cũng là một lời nguyền rủa.
Vì điều này có nghĩa là dù cô ta gặp bất kỳ tai nạn nào trong thế giới này, ngay cả khi muốn tự mình kết liễu, cũng không thể nguy hiểm đến tính mạng.
Dù sống hạnh phúc hay đau khổ, cô ta cũng buộc phải sống đủ một trăm năm.
【Còn hai giờ cuối cùng, Tiểu Hiểu.】
555 nói:
【Hãy làm những gì cô muốn làm đi.】