7
Tôi mở mắt ra, trước mặt là một màu trắng xoá.
Vẫn còn ở trong bệnh viện.
“Hiểu Hiểu.”
Theo phản xạ, tôi quay về hướng phát ra âm thanh bên cạnh.
Bố mẹ tôi đã đến.
Cố Lưu Phong và Tống Viễn đang cãi nhau có lẽ đã bị bác sĩ đuổi đi, giờ không thấy bóng dáng đâu nữa.
“Hiểu Hiểu, sao con lại thành ra thế này?”
Mẹ tôi mắt đỏ hoe, mở lời với giọng đầy trách móc.
“Đúng là bố mẹ coi Kiều Kiều như con gái, nhưng chúng ta vẫn rất vui khi con quay về.”
“Sao con lại phải giả vờ bệnh để lừa gạt mọi người?”
Nói đến đây, mẹ tôi thở dài.
“Nếu Kiều Kiều còn ở đây thì tốt rồi, con hoàn toàn không cần tranh giành gì cả, con bé luôn hiểu chuyện, sẽ không bao giờ tranh với con.”
“Giả bệnh?”
Khóe miệng tôi nhếch lên một nụ cười tự giễu.
Nhìn mẹ với vẻ mặt đầy nhớ nhung khi nhắc đến Châu Kiều Kiều, tim tôi lại nhói đau đến buốt nhói.
Trái tim của bà, chẳng phải từ lâu đã thiên vị Kiều Kiều rồi sao?
“Mẹ, thật ra trong lòng mẹ cũng trách con không nên quay về để phá vỡ cuộc sống yên bình của mọi người, đúng không?”
Mẹ tôi thoáng sững lại, rồi nước mắt lăn dài trên gò má.
Bà lau nước mắt, thoáng nhìn ba một cái.
“Chát”
Thêm một cái tát nữa giáng thẳng vào mặt tôi.
Ba tôi run rẩy chỉ vào tôi, tức giận quát lớn, “Con làm sao có thể nói chuyện như thế được, thật là làm ba mẹ đau lòng quá!
Mau xin lỗi mẹ con ngay!”
Tôi nghiến chặt miệng, thà cắn chặt môi cũng không để máu chảy ra.
Bằng không, họ sẽ lại nghĩ rằng tôi đang giả bệnh để mong nhận được sự thương hại.
Tôi đã không còn đếm được hôm nay mình bị tát bao nhiêu lần rồi.
Rõ ràng trước đây họ là những người yêu thương, bảo bọc tôi nhất, từng bao bọc tôi như một bộ giáp kiên cố không gì phá vỡ nổi.
Vậy mà giờ đây, họ đã biến thành những mũi dao không ngừng tổn thương tôi, xem tôi như kẻ thù, từng người từng người chỉ mong chém tôi thành ngàn mảnh.
Tôi gắng gượng chịu đựng cơn đau nhức ở khắp cơ thể, đầu óc quay cuồng và cơ thể lảo đảo ngã xuống giường.
Âm thanh vo ve bên tai hòa lẫn với tiếng khóc than của mẹ, tiếng trách móc của ba.
Ồn ào quá… tôi chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu…
“Kiều Kiều là một đứa trẻ tốt đến thế, khi đó mẹ và ba còn chưa đối xử tốt với nó, vậy mà vào sinh nhật của mẹ, con bé đã lén tự làm bánh kem cho mẹ, viết thiệp chúc mừng, đây là lần đầu tiên mẹ được nhận thiệp với tư cách là một người mẹ, con bé thật sự là một đứa con hiếu thảo.
Mỗi ngày con bé đều cầu nguyện cho con, con có thể trở về đây một nửa là nhờ vào phúc của nó.
Hiểu Hiểu, con cũng nên thắp cho con bé một nén nhang để sám hối…”
Cánh cửa bị một lực mạnh đạp mở ra.
Cố Lưu Phong từ ngoài xông vào, túm lấy tôi từ trên giường kéo lên.
Anh ta đầy phẫn nộ, nóng lòng “vạch trần” tôi.
“Kết quả kiểm tra đã có rồi, sức khỏe của Tống Hiểu không hề có vấn đề gì, cô ta chỉ giả vờ để buộc chúng ta phải mềm lòng!”
Ba tôi quay đầu đi, hừ lạnh một tiếng, “Tôi coi như chưa từng sinh ra đứa con này!”
Mẹ tôi mặt đầy nước mắt, chỉ vào tôi một hồi cũng không nói được lời nào, cuối cùng ôm lấy ngực mà ngất đi.
Một nhóm bác sĩ và y tá túa vào phòng.
Tôi cố gắng đứng dậy, không biết là ai đã kéo mạnh tôi ra ngoài, hất tôi sang một bên vì ghét tôi hành động chậm chạp, sau đó vội vàng đỡ mẹ lên giường.
Tôi cố gắng chịu đựng cơn đau trong người, nhưng khi ngã xuống đất, tôi không thể nhịn được mà rên lên một tiếng đau đớn.
Nhưng cũng chẳng còn ai quan tâm đến sống chết của tôi nữa.
Lúc tôi gắng gượng đứng dậy được, một lực mạnh đá vào đầu gối tôi, rồi giọng nói giận dữ của ba tôi vang lên sau lưng.
“Con làm cho Kiều Kiều phải chết, giờ lại làm cho mẹ con tức đến ngất, Tống Hiểu, con đúng là một đứa con tốt đấy!”
“Con cứ quỳ ở đây, đợi khi nào mẹ con tỉnh lại thì mới được đứng dậy!”
8
Tại sao tôi phải quỳ chứ?
Là tôi ép Châu Kiều Kiều nhảy lầu sao?
Hay là tôi thật sự giả bệnh lừa dối họ?
Không phải.
Rõ ràng Châu Kiều Kiều có thể không cần phải nhảy xuống.
Nhưng như 555 đã nói, với vai trò là một người thực hiện nhiệm vụ mới, Châu Kiều Kiều không chỉ muốn đánh bại một người đã hoàn thành 99 nhiệm vụ hoàn hảo như tôi, cô ta còn muốn rời đi một cách hoàn mỹ và để lại cho tôi một cú sốc chí mạng.
Để đạp lên danh tiếng của tôi và chiến thắng vang dội.
Tôi tức giận đến run người, nhưng ngay cả sức để vùng vẫy đứng lên cũng không còn nữa.
Cố Lưu Phong nhìn tôi đầy căm hận.
“Tống Hiểu, cô đúng là khiến chúng tôi xoay mòng mòng!”
Tôi nhìn chằm chằm vào Cố Lưu Phong, trong ánh mắt lộ ra vẻ mỉa mai.
Tôi và anh ta lớn lên cùng nhau, anh ta quá rõ tôi là loại người nào.
Vậy mà tôi chỉ rời đi một năm, tất cả mọi thứ đã thay đổi.
Không còn ai tin tưởng tôi nữa.
Tôi cần gì phải trở về?
Tôi nhắm mắt lại, hồi tưởng về tất cả mọi thứ đã xảy ra kể từ khi tôi liên kết với hệ thống.
99 thế giới, 99 kiếp người.
Mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ, 555 đều hỏi tôi là muốn thoát khỏi thế giới đó hay từ bỏ thân phận của một người thực hiện nhiệm vụ để hoàn toàn trở thành người của thế giới ấy.
Những cám dỗ mà tôi đối mặt quả thực rất nhiều.
Tôi từng là trưởng lão, là tướng quân, là nữ hoàng đế, thậm chí còn là người đứng đầu của một quốc gia, là người tiên phong của nền văn minh hiện đại…
Nhưng mỗi lần như vậy, tôi đều chọn rời đi.
Khi ấy, trên gương mặt tôi vẫn còn chút mệt mỏi kèm theo nụ cười nhàn nhạt.
“Gia đình tôi vẫn đang đợi tôi trở về.”
Nhưng bây giờ, tôi thực sự đã trở về rồi.
Liệu có đáng không?
Tôi quỳ trên nền đất, cơ thể chao đảo sắp ngã.
Bên tai vang lên giọng nói của 555.
“Hiểu Hiểu, chỉ còn 5 tiếng nữa thôi.”
“Châu Kiều Kiều đã được đưa trở lại, tất cả điểm của cô đã đổi lấy cho cô ấy được sống ở thế giới này đến trăm tuổi.”
“Người đầu tiên tìm thấy Kiều Kiều tái sinh chính là Tống Viễn.”
9
Ba gọi điện cho Tống Viễn.
Cuộc gọi đầu tiên không kết nối được.
Lần thứ hai, ba đã bắt đầu cảm thấy khó chịu.
“Mẹ con ngất rồi, mau về đây ngay.”
Đầu dây bên kia, giọng Tống Viễn ấp úng:
“Con bận việc ở đây, không thể đi được, ba mẹ cứ ở bệnh viện trông mẹ là được.”
Rồi cúp máy luôn.
Ba suýt chút nữa cũng bị cơn tức làm ngất đi.
Tôi cúi thấp đầu, Tống Viễn không muốn để người khác biết chuyện Châu Kiều Kiều đã trở về.
Thật thú vị.
Năm giờ sống cuối cùng của tôi thật là khó khăn.
Tôi nghiêng đầu, không thể chống đỡ nổi, người lảo đảo ngã về phía sau.
Nhưng tôi lại rơi vào một vòng tay quen thuộc.
Lọ nước hoa của Cố Lưu Phong vẫn là do tôi chọn cho anh ta ngày trước.
Không ngờ bây giờ anh ta đã quen với mùi hương này, dù căm ghét tôi, nhưng sở thích về mùi hương vẫn không thể thay đổi.
“Tống Hiểu, cô lại giở trò gì nữa đây?”
Tôi nhắm mắt lại, nở một nụ cười chua chát trong vòng tay Cố Lưu Phong.
“Căn hộ Lam Điền, số 405.
Tống Viễn bây giờ đang ở đó giấu người yêu.”
Tôi giơ tay, lấy máu của mình bôi lên mặt anh ta.
“Người mà nó đang giấu là ai, chẳng lẽ anh không muốn đi xem sao?”