“Không thể nào. Tô Yên lúc đó là bạn cùng phòng với Tống Thiến Thiến. Mà Tô Yên đối xử với cô ấy tốt đến mức không thể không nói cho cô ấy biết chuyện này chứ?”
Tống Thiến Thiến nắm chặt cốc nước, sắc mặt ngày càng khó coi. Cho đến khi bạn tôi không ngần ngại nói một câu
“Đó không phải là làm tiểu tam hay sao ?”
Một tiếng động nặng nề vang lên, Là tiếng tách trà bị ném mạnh xuống bàn, Châu Thiếu Thần mắt lạnh nhìn bạn tôi. anh không gấp không vội, Chậm rãi nói:
“Lúc đó chúng tôi đều yêu nhau, tính là kẻ thứ ba gì chứ?”
Bạn tôi bị giọng nói lạnh lùng của anh Làm cho không vui, Liếc mắt nói thêm:
“Ở cùng với vị hôn phu của bạn cùng phòng, sao lại không tính là kẻ thứ ba được chứ?”
Tống Thiến Thiến mặt tái nhợt, cắn chặt môi, nhỏ giọng nói:
“Tôi không phải.”
Nhưng Châu Thiếu Thần đứng phắt dậy, mặt mày âm trầm nhìn bạn tôi, hai tay nắm chặt đến mức gân xanh hiện rõ trên trán nói:
“Xin lỗi cô ấy đi.”
Giọng nói lạnh lùng làm mặt bạn tôi trắng bệch, mọi người xung quanh đều bị cảnh này dọa cho sững sờ tại chỗ.
Tôi đặt đũa xuống đứng dậy nắm tay Châu Thiếu Thần nhỏ giọng nói:
“Đừng làm khó người khác ở đây.”
Nhưng giây tiếp theo Châu Thiếu Thần đột ngột đẩy tôi ra. Anh lạnh lùng hỏi ngược lại:
“Tại sao em không giúp anh ấy giải thích Nhìn cô ấy mất mặt, em rất vui phải không?”.
Tôi ngồi sụp xuống ghế, lưng va mạnh vào cạnh ghế đau như bị ai đâm một nhát.
Nhưng giờ đây tôi cũng không rõ là đau lưng hay đau lòng.
Xung quanh im lặng Châu Thiếu Thần chậm rãi dời ánh mắt tiếp tục lạnh lùng nói:
“Tôi nói xin lỗi.”
Nhưng ngay lúc đó, Tống Thiến Thiến rộng lượng nắm lấy tay Châu Thiếu Thần
“Thôi nào, Thiếu Thần. Em không để ý, mọi chuyện đã qua rồi.”
Giọng nói dịu dàng của cô ấy vang lên Châu Thiếu Thần như con sư tử bị vuốt ve. Anh liếc nhìn cô ấy rồi mới ngồi xuống.
Sau khi gặp lại, Tống Thiến Thiến lần đầu tiên nhìn về phía tôi. Nhưng trong mắt cô ấy lại không giấu nổi sự ưu việt và đắc ý.
“Anh ấy đã xin lỗi rồi mà, Tô Yên này, tính tình Thiếu Thần vẫn tệ như thế đó.”
Tôi biết, tôi nắm lấy phần lưng đau đớn chậm rãi đứng dậy, rồi cầm ly rượu đổ thẳng lên đầu Châu Thiếu Thần.
Trong phòng VIP, thậm chí cả không khí cũng im lặng một giây, tôi từng từ từng chữ bình tĩnh nói:
“Châu Thiếu Thần, tôi rời xa được anh.”
Mặt Châu Thiếu Thần rất khó coi, anh ấy với mái tóc ướt sũng ngồi yên. Nhưng khi nghe tôi nói vậy liền đứng bật dậy:
“Tô Yên, em biết em đang nói gì không?”
Tôi không nhìn anh ấy một lần nữa liền quay người, tập tễnh rời khỏi phòng VIP.
Tôi không phủ nhận ngoài việc không cho tôi tình yêu, thì Châu Thiếu Thần thực sự không bạc đãi tôi.
Năm 16 tuổi, tôi ôm mẹ khóc đến khàn cả giọng.
Là Châu Thiếu Thần ôm tôi và nói với tôi rằng sau này anh ấy sẽ bảo vệ tôi.
Sau khi mẹ tôi qua đời được một năm, bố tôi đã tìm được người tình mới.
Mẹ kế của tôi ngược đãi tôi và không cho tôi đi học.
Chính Châu Thiếu Thần đã giúp tôi đánh bố tôi, còn thuyết phục mẹ anh ấy để tôi trở thành vị hôn thê của anh, hỗ trợ tôi đi học.
Anh ấy như một dũng sĩ, gieo một cây xanh sâu trong trái tim khô cằn và nghèo nàn của tôi.
Tôi không thể không yêu anh ấy, vì điều đó mà tôi đã bất chấp nhiều năm ngông cuồng. Nhưng tôi cũng là con người, không ai thích sống dưới bóng của người khác cả đời, cũng không ai thích bị người ta khinh thường cả đời.
Cho đến tối hôm đó, tôi cũng không gặp lại Châu Thiếu Thần, tôi tự cười chế nhạo mình.
Đến ngày hôm sau, Châu Thiếu Thần gửi tin nhắn cho tôi.
“Chuyện tối qua tôi có thể coi như chưa từng xảy ra. Đừng khiến anh giận nữa là được.”
“Tối qua công ty có việc đột xuất, anh ở lại công ty ngủ. Tối nay sẽ về.”
Nhưng anh ấy không biết rằng Tống Thiến Thiến cũng gửi tin nhắn cho tôi.
“Tô Yên, quần áo của Thiếu Thần để quên ở nhà tôi rồi.”
“Tôi không khỏe lắm, cô có thể qua lấy giúp không?”
Lời nói đầy ẩn ý khiến tim tôi như bị ai đó bóp chặt đến nghẹt thở.
Tôi chậm rãi trả lời một câu “Được”.
Khi đến nơi, mặt trời vẫn rực rỡ.Tống Thiến Thiến mở cửa, mặc một chiếc váy ngủ ôm sát người.