Mỗi lần ăn cơm, ba luôn để riêng cho tôi một cái đĩa nhỏ, bên trong là cá khô và sữa.
“Ăn nhiều vào, trước kia làm con đói còm người.”

Ban đêm, tôi lại hóa thành “vệ sĩ trong nhà”, chuyên đi đuổi những con chuột thèm ăn vụng.

Khi em trai em gái khóc, tôi sẽ nhảy lên nôi, dùng đuôi nhẹ nhàng quét lên má chúng, cho đến khi chúng cười khúc khích rồi ngủ yên.

Có lần, ba vì chuyện ở công trường mà bực bội, lại muốn uống rượu giải sầu. Vừa cầm ly lên, tôi đã nhảy phắt lên bàn, tức giận hất đổ ly rượu.

“Meo!”

Ba sững người, rồi như nhớ lại đêm cuối cùng của tôi—đêm tôi chết, ông cũng uống rượu.

Hẳn khi ấy, tôi rất ghét mùi rượu.

“Được rồi, được rồi… ba không uống nữa.” Ba ném chai rượu vào thùng rác. “Ba nghe lời con.”

Tôi lúc này mới vui vẻ nhảy vào lòng ông, nhẹ nhàng liếm tay ông.

Hàng xóm đều nói con mèo nhà ba như thành tinh. Nhưng chỉ có ba và mẹ biết— nó không phải tinh. Đó là con gái họ.

Đứa con ngoan ngoãn đến mức khiến người ta đau lòng. Dù biến thành mèo… vẫn đang bảo vệ gia đình này.

Chớp mắt đã ba năm trôi qua. Hai em đã lớn, biết chạy, biết nhảy.

Chúng thích nhất là chơi với “chị mèo”.

“Chị ơi! Bắt nè!” Chúng cầm que đùa mèo chạy vòng vòng, tôi thì lăn lộn trên đất, vui vẻ vô cùng.

Nhưng hạnh phúc luôn ngắn ngủi. Hạn của tôi chỉ có ba năm.

Ba năm trôi qua nhanh như một cái chớp mắt. Hai đứa nhỏ đã chạy loanh quanh, gọi tôi “chị chị”.

Nhưng lông tôi không còn bóng nữa, xương cốt cũng đau nhức như sắp rã ra.

Mùa thu năm đó trời lạnh bất thường. Tôi nằm cả ngày bên lò sưởi. Đêm ấy gió rất mạnh… và tôi biết, thời gian của mình đã hết.

Ba ôm tôi vào lòng, dùng chiếc váy đỏ của tôi quấn lấy thân mèo nhỏ.

Nước mắt ông rơi xuống lông tôi, nóng rát.

Tôi nhìn ông, dồn hết sức mình, cọ cọ vào lòng bàn tay ấy.

“Meo…” Tôi khe khẽ gọi, rồi nhắm mắt lại.

Linh hồn tôi tách ra khỏi cơ thể. Tôi nhìn thấy ba đang ôm lấy thân thể nhỏ bé, lạnh lẽo của tôi.

Ông không gào khóc— chỉ có nước mắt rơi không ngừng.

“Ngủ đi, con gái.” Ông khẽ nói. “Ba biết… những năm qua con vất vả rồi.”

Hôm sau, ba đào một cái hố nhỏ dưới gốc cây lớn trong sân. Ông đặt tôi vào một chiếc hộp, trong đó trải đầy cánh hoa và một tấm ảnh gia đình.

Trong ảnh, ba mẹ bế hai em, còn dưới chân—ba ghép vào một con mèo nhỏ.

“Hi Hi, đến lúc đi rồi.” Ba nói khẽ. “Kiếp sau… nhớ tìm nhà giàu mà đầu thai.” “Đừng ngoan quá… đừng hiểu chuyện quá như thế nữa.”

Từng lớp đất phủ lên. Ngay khi nấm đất nhỏ nhô lên, một tia nắng xuyên qua mây, chiếu thẳng xuống mộ.

Trong ánh sáng ấy— tôi lại trở về hình dáng một cô bé, mặc chiếc váy đỏ sạch sẽ, không còn đau đớn nào nữa.

Tôi quay lại, vẫy tay hết sức mình, cười rạng rỡ:

“Ba! Mẹ! Tạm biệt!”

Ba cười, cũng vẫy tay thật mạnh: “Đi đi! Đi xa chút! Đừng quay đầu lại!”

Ánh sáng đưa tôi đi. Trước khi biến mất, tôi nhìn thấy—

Ba khoác vai mẹ và hai em, quay vào nhà.

“Đi thôi, về ăn cơm.” “Hôm nay ăn thịt kho.” “Xới cho chị một bát nữa.”

Tôi biết… ba mẹ tôi cuối cùng cũng có thể sống thật tốt.

Và tôi… cuối cùng cũng được tự do.